Tô Ngọc Kỳ giơ tay, lấy sách từ trong tay cô: “Đi chậm, quá chậm, cô tuổi rùa à?”
Trong thư viện, Cố Uyên cất ba quyển sách đã mượn đi, nếu không sẽ không được vào.
Cô quẹt thẻ, đi vào cùng Tô Ngọc Kỳ.
“Anh Tô, anh muốn mượn sách gì?”
“Tùy đi.”
Cố Uyên nhìn Tô Ngọc Kỳ, tuy gặp phải anh ở thư viện ngoài dự iệu, nhưng cô nhớ sách trong thư phòng anh rất nhiều, cả một giá sách cao, hơn nữa, biệt thự tư nhân của anh ấy, chắc cũng rất nhiều sách.
Sao anh phải tới mượn sách làm gì?
Cố Uyên không hiểu, nhưng vẫn cẩn thận mở lời hỏi.
Cô sợ anh không vui.
Nhìn sắc mặt anh như vậy, Cố Uyên cảm thấy anh hình như đang giận.
Tầng 1 thư viện.
Tô Ngọc Kỳ đi thẳng vào gian phòng “Văn học hiện đại” trước mặt, Cố Uyên đi theo sau.
Cô đi theo anh.
Nhìn người con trai ấy tùy ý chọn một quyển sách.
Cố Uyên muốn hỏi anh có mang thẻ mượn sách không.
Ở đây mượn sách cần phải có thẻ mượn sách.
Nhưng mà nghĩ lại, nếu Tô Ngọc Kỳ đã đến đây rồi thì chắc chắn sẽ mang thẻ mượn sách, nếu như cô không biết mà đến nhắc nhở anh, nhỡ đâu anh ấy mất vui thì sao?
Nhưng Cố Uyên không ngờ được, khi người con trai ấy cầm lên quyển sách muốn mượn đi đến khu vực quét mã mượn sách, nhân viên quản lý nhìn anh: “Mời trình thẻ mượn sách.”
Tô Ngọc Kỳ nhìn Cố Uyên.
Trong lòng Cố Uyên nghĩ không phải chứ, Tô Kỳ Ngọc không có thẻ mượn sách? Nhưng mỗi lần cô chỉ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-tong-tai-muon-tai-hon/1709008/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.