Thời thanh xuân, là khoảng thời gian đẹp nhất cuộc đời.
Nụ cười này của Cố Uyên, cũng làm Lôi ngây dại luôn.
Trần Vũ Trung đẩy đầu cậu ta một cái: “Được rồi, đi tìm bọn Xuyên đi.”
“Được được được.” Bởi vì đang trong thư viện, nên Lôi lấy điện thoại ra gọi cố ý đè thấp giọng xuống.
Cố Uyên nhìn đồng hồ, đã 11 giờ rồi.
Cô sắp xếp lại sách, đứng dậy: “Vũ Trung, chị đi trước đây, em đi chơi với bạn đi.”
“Chị Thanh Vũ, chúng em cũng đi, đi cùng nhau đi.” Trần Vũ Trung nói, đỡ lấy chồng sách dày từ tay cô: “Để em cầm.”
Cố Uyên cũng không từ chối, gật đầu một cái.
Đằng sau, Lôi phun một chữ chửi thề, Vũ Trung thật là, vừa rồi còn bảo bọn Xuyên ở dưới tầng đợi, liền vội vã đi theo sau, gọi điện cho bọn Xuyên: “Xuyên, các cậu ra cửa thư viện đợi đi, anh Trần muốn đi rồi.”
Trước cửa thư viện.
Cố Uyên thấy ba người đứng ở cửa đợi, đều là bạn học của Vũ Trung, một cậu con trai và hai cô gái trông rất thời trang, trong đó có một cô gái nhìn cô với ánh mắt ghen tỵ.
Cố Uyên biết, cô gái nhỏ này, chắc chắn hiểu lầm rồi.
Khánh Linh không cam tâm mà thu lại ánh nhìn của mình, nhìn Trần Vũ Trung: “Anh Trần, cô ấy là ai vậy?”
“Em hỏi làm gì?” Trần Vũ Trung đáp một câu, lườm Lôi một cái, ý bảo “đừng để cô ta làm phiền ông đây”, Lôi thở dài, Khánh Linh cô gái này là hoa khôi của trường, vẫn luôn theo đuổi anh Trần, nhưng làm thế nào anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-tong-tai-muon-tai-hon/1709006/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.