Qua mấy hôm sau, ngày nào Cố Uyên cũng lẳng lặng ngắm nhìn căn nhà trống rỗng, Cố Tùng An đã rời khỏi đây một tuần rồi, không có chút tin tức nào của cậu cả, chẳng biết biết thằng bé thế nào rồi.
Có phải vẫn giận cô không.
Mỗi ngày của Cố Uyên đều quanh quẩn giữa công việc và bài vở. Có một hôm khi cô đang làm thêm ở quán cà phê thì nhìn thấy người đàn ông kia ngồi trong quán, cô gần như quay người ngay lập tức, chạy vào sau quầy.
Trái tim đập không ngừng.
Người đàn ông đó sao có thể ở đây được.
Cố Uyên bưng cốc cà phê, cô dường như không thể đè nén cảm xúc đang nhộn nhạo trong lòng, kí ức ái muội về đêm đó chợt ùa về trong tâm trí cô.
Cô cố gắng bình ổn tâm trạng rồi mới quay người lại và bước ra ngoài. Chắc gì anh đã nhớ cô là ai? Hơn nữa đêm đó anh say đến mơ hồ, còn cô đâu để mặt mộc. Nghĩ như vậy, Cố Uyên mới bưng cà phê bước tới bên cạnh anh và đặt xuống.
“Thưa anh, cà phê của anh.”
Giọng nói của người đàn ông kia vô cùng dễ nghe, cho dù chỉ là một chữ đơn giản: “Ừ.”
Cố Uyên vốn định nói gì đó, nhưng hé miệng rồi lại chẳng biết nói từ đâu. Cuối cùng cô quay người lại rồi đi về phía quầy thu ngân. Trong lúc đó, cô bất chợt nghe thấy một giọng nói vô cùng êm tai vang lên sau lưng: “Ngọc Kỳ.”
Cố Uyên quay người, khoảnh khắc khi cô nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp và nho nhã trong chiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-tong-tai-muon-tai-hon/166066/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.