Cố Uyên biết bây giờ mình chẳng có mấy cọc mấy đồng trong tay, nhưng cô đang đi làm thêm nhiều công việc một lúc, kiểu gì cũng có ngày trả được cho anh. Cô nhìn anh, sâu trong mắt như có ánh sáng lấp lánh, giọng nói thốt ra cũng rất kiên định: “Tôi nhất định sẽ trả được, tôi không muốn nợ ai bất cứ thứ gì.”
Cô dứt lời bèn quay người rời khỏi đó.
Sau khi Cố Uyên đi rồi.
Tô Ngọc Kỳ nhìn tờ giấy trong tay, bên trên có hai chữ “Cố Uyên” được viết bằng nét bút uyển chuyển xinh đẹp, có người nói bên tai anh: “Anh Ba, cách bắt chuyện của con gái trẻ thời nay đặc biệt gớm nhỉ.”
Bắt chuyện?
Tô Ngọc Kỳ mỉm cười, anh không cho là vậy, cô gái vừa nãy tuy đã trang điểm cẩn thận, nhưng đôi mắt đó vô cùng sáng trong, hoàn toàn không ăn nhập gì với mùi tiền ám muội vất vưởng ở nơi này, cho nên, anh mới muốn giúp cô ấy một tay.
Tô Ngọc Kỳ nhìn tờ giấy trong tay, đang định vứt đi thì phát hiện ra, đằng sau mảnh giấy này là giấy chứng nhận của trạm hiến máu.
Cố Uyên chỉ về nhà thay quần áo, rửa sạch mặt mũi chân tay rồi vội vàng chạy tới bệnh viện.
Dù trông cô có vẻ tái nhợt vì mất máu, nhưng ngũ quan vẫn tinh tế và xinh đẹp.
Sau khi đóng tiền viện phí, cô nhìn Cố Tùng An được đưa vào phòng mổ.
Cố Uyên thấp thỏm không yên, cứ đứng canh trước cửa phòng phẫu thuật.
Đợi đến khi ca mổ kết thúc, bác sĩ nói một câu: “Ca phẫu thuật rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-tong-tai-muon-tai-hon/166063/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.