Trên thực tế.
Anh đã trăm phần trăm xác định.
Trên thế giới này, tuyệt đối sẽ không có chuyện trùng hợp như vậy.
Gọi điện thoại chứng thực, bất quá cũng là để Quán Quán an tâm thôi.
Một lát.
Lâm Quán Quán gọi điện thoại cho Lâm Duyệt.
Vì để Tiêu Lăng Dạ nghe rõ, Lâm Quán Quán cố ý mở loa ngoài.
“Keng keng keng.”
Chuông điện thoại vang lên, không đến mười giây điện thoại liền kết nối, đầu dây bên kia vang lên giọng nhẹ nhàng của Lâm Duyệt: “Quán Quán?”
“Chị, hiện tại chị có bận không?” “Không bận.”
“Chị, em muốn hỏi chị một chuyện.”
“Chuyện gì, em nói đi!”
Lâm Quán Quán nói lại chuyện mình trở về quê, sau đó cũng thuật lại chuyện cha Lâm nói lúc này, lúc này mới hỏi cô ấy: “Chị! Đại cha nói em cứu cái thiếu niên kia nhưng sao em lại không có một chút ấn tượng nào, có phải đại cha nhớ lầm không?”
“Quán Quán, em quên chuyện này rồi sao?”
Thanh âm Lâm Duyệt vô cùng giật mình.
Lâm Quán Quán sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía Tiêu Lăng Dạ, Tiêu Lăng Dạ cho cô ánh mắt an tâm, Lâm Quán Quán nắm chặt di động: “Chị, nói như vậy, thật sự là có chuyện này sao?”
“Đương nhiên là có!” Lâm Duyệt khẳng định nói: “Đại cha nói không sai, sự kiện kia thật đúng là vào lúc em tám tuổi phát sinh. Chuyện này chị nhớ rất rõ ràng, chị nhớ rõ năm ấy trường học chúng ta mới vừa khai giảng không lâu, lúc giữa trưa em đi xem vừa táo của đại cha, thời điểm trở về còn mang theo một cậu thiếu niên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-tong-tai-hac-am/1044929/chuong-1056.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.