🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Cô cực kỳ bất an.
Cô cho rằng Tiêu Lăng Dạ đưa cô về Vân Thành, chính là muốn để cô bên cạnh anh, báo đáp cô, như vậy thì cô là thể gần gũi ở chung với Tiêu Lăng Dạ, sau đó … mượn thân phận ân nhân cứu mạng của anh mà dính lấy anh.
Nhưng tình hình thực tế về cơ bản khác với những gì cô tưởng tượng.
Sau khi trở về Vân Thành, Tiêu Lăng Dạ trực tiếp ném cô cho thư ký, chứ không hề chăm lo cho cô.
Từ khi ở trong khách sạn, Tiêu Lăng Dạ không hề liên lạc lại với cô, cũng không để lại thông tin liên lạc, điều này khiến cô như bị khủng hoảng!
Nghĩ nghĩ.
Chu Tư Tư cắn răng bấm số của Khương Ninh.
“Alo! Chào bác gái, tôi là Chu Tư Tư…”
Đoàn phim.
“Cắt! Cảnh này kết thúc!”
Với một tiếng kêu từ đạo diễn Lý Mưu, sự căng thẳng của Lâm Quán Quán lập tức liền buông lỏng, cả người cô nhũn ra ngồi trên mặt đất.
Mệt chết!
Một đêm không ngủ được còn chăm chỉ tới đóng phim, Lâm Quán Quán xúc động đến mức bật khóc.
“Quán Quán, ngồi nghỉ ngơi một lát đi.”
Nhân viên mang ghế nằm đến cho Lâm Quán Quán, Lâm Quán Quán lập tức cảm ơn: “Cảm ơn, cảm ơn!”
Ngày hôm qua Giản Ninh được nghỉ một ngày, Giản Ninh liền về nhà, sáng nay Giản Ninh gửi một tin nhắn cho cô, nói rằng muốn ăn cơm trưa xong mới có thể trở về, nếu không phải Giản Ninh là tri kỷ, cô nhất định đã sớm cho cô ấy ở nhà luôn ròi.
Cô đứng dậy và nằm thẳng xuống ghế.
Mệt mỏi!
Cơ bắp cả người đều kêu gào lên muốn nghỉ ngơi.
Lâm Quán Quán vừa phơi trán, vừa híp mắt, chẳng mấy chốc đã buồn ngủ.
Nhưng một cơn tức giận đã khiến cô tình ngủ.
Xin nghỉ phép?! Tại sao lại xin nghỉ!
Cô ta có còn muốn quay cảnh phim này không, một hai đều muốn xin nghỉ! Nói thẳng với cỏ ta, bất kể lý do là gì, nếu sáng nay cô ta không đến, buổi chiều cũng không đến, tôi sẽ thay cô ta!”
Sau khi cúp điện thoại, Lí Mưu vẫn còn tức đến mức thở hổn hển.
Lâm Quán Quán chớp mắt không hiểu chuyện gì xảy ra.
Có chuyện gì vậy?
Xung quanh Lâm Quán Quán còn có những diễn viên khác, nghe thấy câu hỏi của Lâm Quán Quán, lập tức nghiêng đầu giải thích cho cô: “Là như thế này, lịch trình quay diễn hôm nay đều được sắp xếp sẵn, và các cảnh quay gần như cũng đã sắp xếp xong. Ban đầu hôm nay đạo diễn muốn quay những cảnh của một số diễn viên chính trước. Kết quả… Khụ, cả ba diễn viên nam đều đã xin nghỉ phép, cho nên, đạo diễn đã thay đổi lại lịch quay của ngày hôm nay, ông muốn quay cảnh của chị Quán Quán với Tôn Thiến. Kết quả là Tôn Thiến vừa rồi không biết gặp phải chuyện gì nữa, vừa rôi cô ây nhờ người gọi điện thoại cho đạo diễn, nói hôm nay cô ấy không đến đoàn phim được, muốn xin nghỉ một ngày. Vì vậy nên đạo diễn mới mất bình tĩnh!”
Thì ra là thế!
Lâm Quán Quán thầm mừng rỡ, cũng may hôm nay cô nhất định muốn đến đoàn phim quay hình, nếu không thì xong đời rồi.
Không sai.
Ba nam diễn viên chính đã xin nghỉ phép hôm nay.
Cơ Dã Hỏa nghỉ là do mặt còn bị thương, chưa lành. Tiêu Lăng Dạ … Tối hôm qua anh ấy uống say rồi lại có một đêm lâng lâng … Sáng nay khi Lâm Quán Quán tỉnh dậy anh còn đang ngủ say, mà người say rượu khi tỉnh dậy cũng khó chịu, cho nên sau khi đến đoàn phim, cô trực tiếp xin Tiêu Lảng Dạ nghỉ một ngày.
về phần Long Ngự Thiên … người đàn ông luôn luôn thần bí thấy đầu không thấy đuôi, lúc trước anh có thể ở đoàn phim trong thời gian dài như vậy là đã rất kỳ lạ, vậy nên anh ta nghỉ một ngày cũng là chuyện bình thường.
Vậy thi, chuyện Tôn Thiến là như thế nào?
Lâm Quán Quán gãi gãi đầu, tối hôm qua cô ấy không phải ghé Quận Hương Dật Tử sao, lại còn ở đó rất lâu với Cơ Dã Hỏa, sau lại cũng không biết rời đi khi nào… Chẳng lẽ, ngày hôm qua cô ấy thổ lộ với Cơ Dã Hỏa bị từ chối, cho nên bị đả kích, tổn thương nên muốn xin nghỉ một ngày?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.