🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lâm Quán Quán kinh ngạc.
Cô ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt sáng quắc sáng ngời của Tiêu Lăng Dạ.
Lâm Quán Quán đỏ mặt lên, vội vàng giải thích: “Anh tỉnh ròi sao! Anh đừng hiểu lầm, em chỉ là thấy anh mặc như vậy sợ anh ngủ không thoải mái, cho nên mới muốn cởi ra cho anh.”
Tiêu Lăng Dạ đột nhiên dùng sức đẩy cô ra!
Lâm Quán Quán đứng ờ mép giường, hoàn toàn không có phòng bị, bị Tiêu Lăng Dạ đẩy như vậy, cả người nặng nề ngã trên mặt đất, hiện tại đã là mùa xuân, thảm dày trong phòng ngủ cũng được lấy đi rồi, lộ ra sàn nhà gỗ màu đỏ. Lâm Quán Quán bị đẩy ngã như vậy, hai cái khuỷu tay chạm đất, cô đau kêu thảm thiết “a” một tiếng, nước mắt thiếu chút nữa thì chảy ra.
Cô chậm rãi từ trên mặt đất bò dậy, trừng mắt nhìn Tiêu Lăng Dạ, thanh âm phảng phất là từ kẽ răng rít ra: ‘Tiêu, Lăng, Dạ!”
“Cút!”
“Cái gì?” Lâm Quán Quán hoài nghi lỗ tai chính mình có vấn đề.
‘Đừng chạm vào tôi!
Tiêu Lăng Dạ hoàn toàn không giống như là nói giỡn, anh ngồi ở mép giường, sắc mặt lạnh băng có thể quét ra được một tầng băng sương, ánh mắt sắc bén dọa người, phảng phất như nếu Lâm Quán Quán còn dám động tay động chân với anh, anh sẽ không chút do dự bẻ gãy cổ cô!
Lâm Quán Quán đã bao lâu chưa thấy qua Tiêu Lăng Dạ có khí thế áp bức như vậy rôi.
Cô có chút há hốc mồm lại không cảm thấy sợ hãi.
Cô đứng ở trước mặt Tiêu Lăng Dạ, duỗi tay ở trước mặt anh quơ quơ, xem đôi mắt anh không nháy mắt, khóe miệng Lâm Quán Quán vừa kéo, thử hô một tiếng: “Tiêu Lăng Dạ?”
Tiêu Lăng Dạ lạnh lùng nhìn cô, trầm mặc.
“Khụ!” Lâm Quán Quán ở trước mặt anh lắc lư hai vòng, sau đó ở trước mặt anh đứng yên: “Này, anh biết em là ai không?”
“Hồ ly tinh!”
Lâm Quán Quán thiếu chút nữa hộc máu.
Phi!
Anh mới là hồ ly tinh!
Cả nhà anh đều là hồ ly tinh!
Không đúng không đúng, cả nhà này không phải là mắng luôn cả Duệ Duệ cùng Tâm Can sao!
Lâm Quán Quán kịp thời nghẹn lại, cô ngây người một giây, động tác Tiêu Lăng Dạ đã nhanh chóng kéo chăn che mình lại: “Muốn dụ dỗ tôi! Nằm mơ!”
Lâm Quán Quán xác định, Tiêu Lăng Dạ uống say rồi!
Hơn nữa còn say không nhẹ!
Thế nhưng ngay cả cô cũng không nhận ra!
Hắc hắc!
Chơi vui đây!
Lâm Quán Quán hứng thú, cô dứt khoát dọn cái ghế, mặt đối mặt ngồi vào trước mặt Tiêu Lăng Dạ, dưới sự quan sát gần gũi, cô phát hiện, tuy rằng khí thế Tiêu Lăng Dạ nhìn qua có chút mạnh mẽ nhưng là nhìn kỹ thì thấy đôi mắt căn bản là không có tầm nhìn, đôi mắt trống trơn, cộng thêm mặt lạnh băng, nhìn qua thế mà lại có điểm ngốc manh!
Tiêu Lăng Dạ khi uống say hoàn toàn khác so với anh của thường ngày.
Nghe được câu hỏi của Lâm Quán Quán, anh lập tức lộ ra ánh mắt ngốc nghếch, khinh thường nhìn Lâm Quán Quán, đương nhiên nói: “Vợ của tôi đương nhiên là bà nội của tôi!”
Khóe miệng Lâm Quán Quán run rẩy: “Vậy bà nội của anh là ai?”
“Bà nội của tôi chính là phu nhân của tôi!”
Vậy phu nhân của anh là… Lâm Quán Quán chưa kịp hỏi xong đã thấy Tiêu Lãng Dạ nhìn cô với ánh mắt thương cảm, khóe miệng giật giật, trong tiềm thức cô im lặng. Một lát sau, Tiêu Lăng Dạ ngồi thẳng người, chỉ vào thái dương của mình.
“A?” Lâm Quán Quán sửng sốt một chút: “Anh có ý gì?”
“Chỗ này của cô… Có bị vấn đề gì không.” Mặt Tiêu Lăng Dạ nghiêm lại, vô cảm nhìn cô: “Tôi đã nói với cô mấy lần rồi, phu nhân của tôi chính là vợ của tôi, mà vợ của tôi là bà nội của tôi, bà nội của tôi lại chính là vợ của tôi… Cô nghe không hiểu sao?”
Mẹ nó!
Đây là đang nói kiểu hack não sao!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.