🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Đó là vợ của ông, mười sáu tuổi liền đi theo ông năm đó đã 36 tuổi, lúc ấy bà vẫn là hoa quý niên hoa, mà ông đã là một nửa ông lão rồi, đi theo ông vốn dĩ là đã ủy khuất A Ninh, nếu ông lại không sủng ái, vậy ông còn là con người saol “Lăng Dạ.”
“Ba biết, không có khả năng!”
Lão gia tử cứng họng.
Ông biết, trước tình huống này, hai người Lăng Dạ cùng A Ninh đang so sức chịu đựng, nếu hôm nay Lăng Dạ ngủ lại nhà chính, đó chính là tương đương với thỏa hiệp.
Thời kì này đang là giai đoạn nhạy cảm, sao anh có thể lưu lại.
Lão gia tử thở dài, chung quy vẫn né người sang một bên.
“Bỏ đi! Chuyện của con, lão tử quản không được, cũng không nghĩ đi quản. Đi đi đi, chạy nhanh đi, nhìn thấy con mắt lão tử liền đau.”
Tiêu Lăng Dạ bước trằm ổn đi tới cửa, nghĩ đến cái gì, đột nhiên anh lại dừng chân, xoay người nhìn lão gia tử.
“Lại làm sao vậy?” Lão gia tử tức giận.
“Giám sát chặt chế mẹ!”
“Con sợ bà Ấy dưới sự tức giận lại đi tìm Lâm Quán Quán gây phiền toái à?” Thấy Tiêu Lăng Dạ banh mặt, lão gia tử tức đến râu cũng bay lên trừng mắt nói: “Đã biết đã biết!
Con yên tâm 120% đi, ba sẽ canh chừng mẹ!”
“ÙmP’ Dừng một chút, Tiêu Lăng Dạ lại nói: “Ngày 40 tháng tư 30 sẽ đi đăng kí kết hôn!”
Lão gia tử sửng sốt: “Đăng kí kết hôn? Mẹ con giấu sổ hộ khẩu rồi, con lấy cái gì đi đăng ký? Ba nói trước cho con biết ba không biết mẹ con giấu số hộ khẩu ở đâu, con đừng hy vọng ba sẽ tìm cho con.”
Khóe miệng Tiêu Lăng Dạ vừa kéo: “Có cái gọi là bổ sung sau!”
Đúng vậy!
Còn có loại thao tác này!
Vừa nhắc mắt đối diện với ánh mắt Tiêu Lăng Dạ, lão gia tử tắm tắc…… Ông cảm thấy chỉ số thông minh của mình đã bị kỳ thị “Con đăng ký thì đăng ký đi, nói cho ba làm gì! Dù sao mẹ con một ngày không tiếp nhận Lâm Quán Quán, ba khẳng định sẽ đứng ở cùng chiến tuyến với bà ấy, ba khẳng định sẽ không chúc phúc cho con.”
“Ừm!” Tiêu Lăng Dạ gật đầu: “Chỉ là báo cho ba một tiếng.”
Lời ngầm rõ ràng chính là nói cho một tiếng, ông có đồng ý hay không chúc phúc gì đó…… Không sao cả.
Phil Lão gia tử siết chặt nắm tay, đột nhiên rất muốn đánh người.
Ở trước khi cảm xúc mắt khống chế, lão gia tử chỉ vào cửa: “Cút!”
Nửa giờ sau.
Quận Hương Dật Tử.
Tiêu Lăng Dạ bước vào cửa, đèn trong phòng khách thế nhưng còn sáng lên, anh nhíu mày nhìn thời gian, đã tối 11 giờ.
“Anh! Anh đã về.”
Nghe được động tĩnh, Tiêu Diễn xoa xoa mắt từ trên sô pha bò dậy, anh ngáp máy cái: “Máy giờ rồi?”
Tiêu Lăng Dạ đổi giày đi tới, yên lặng đem điện thoại đưa tới trước mặt anh.
“Đã 11 giờ rồi à, em ngủ trên sô pha được một giấc.”
“Quán Quán đâu?”
Tiêu Diễn cằm một ly nước lạnh trên bàn, uống ba ngụm hết sạch, lúc này tinh thần mới tỉnh táo một chút: “Tiểu Quán Quán đi ngủ sớm rồi.”
“Vậy sao em còn ở đây.”
Nghe đi!
Nghe đi!
Có người ghét bỏ em trai ruột của mình như vậy sao!
Tiêu Diễn trợn trắng mắt: “Anh tưởng em thích ở chỗ này hả, đây không phải là do em không có chỗ về sao!”
Nhắc tới cái này Tiêu Diễn liền bát đắc dĩ, anh ôm ôm gối, người như không có xương dựa vào trên sô pha, trọn trắng mắt nói: “Cách vách có cô gái tìm A Dận, còn mang theo thật nhiều đồ ăn cho A Dận. Anh nói xem, đã vài tiếng đồng hồ rồi, dù có gặm thiết cũng nên gặm xong rồi chứ nhưng kia cô gái kia còn không có rời đi! Bọn họ hai người trai đơn gái chiếc, nói không chừng củi khô lửa bốc……
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.