Anh ấy không thể quản nhiều như vậy. Tiêu Diễn mím chặt môi, trầm giọng nói: “Mẹ! Có lẽ mẹ biết về chứng mát ngủ của anh trai con.” “Nó không khỏe sao?” Khương Ninh sửng sốt. “Bác sĩ tâm lý trên khắp thế giới cơ hồ đều đã tìm, cũng không thấy chữa khỏi cho anh ấy, mẹ cảm thấy, anh ấy dễ dàng khôi phục như vậy sao?” Tiêu Diễn nhìn Khương Ninh, “Nói tới đây, con cảm thấy mẹ thật sự nên cảm ơn Tiểu Quán Quán, nếu như không phải chị ấy xuất hiện, nói không chừng tình hình hiện tại của anh trai con càng nghiêm trọng hơn! Mẹt! Lúc trước Tống Liên Thành nói mẹ cũng biết, chứng mắt ngủ của anh con quá nghiêm trọng, cường độ làm việc lại quá cao, néu anh ấy mát ngủ lâu dài như vậy, thì sẽ có nguy cơ tử vong đột ngột.” “Rốt cuộc con muốn nói gì?” “Tiểu Quán Quán xuất hiện làm cho bệnh tình của anh trai con chuyển biến tốt đẹp, nói thẳng một chút, chị ấy cũng coi như là ân nhân cứu mạng của anh trai con, chẳng lẽ nhà chúng ta không nên cảm ơn chị ấy sao?” Khương Ninh nhướng cổ, miệng cứng rắn nói, “Mẹ đã cố gắng đưa tiền cho cô ta, là cô ta không muốn.” Ánh mắt Tiêu Diễn thất vọng. “A Diễn…” Anh ấy tránh được ánh mắt Khương Ninh, trực tiếp nói cho bà ấy biết, “Chứng mát ngủ của anh trai con không tốt! Chính xác mà nói, chỉ cần anh ấy rời khỏi Tiểu Quán Quán, chứng mắt ngủ sẽ tiếp tục quần lấy anh ấy.” Tiêu Diễn rũ mắt, “Hành động hiện tại của mẹ, làm
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]