Những ngày này sống chung.
Anh đau đớn và hạnh phúc.
Trước đây, anh chưa bao giờ có ham muốn đối với bất kỳ người phụ nữ nào, anh luôn cảm thấy mình bị bệnh.
Nhưng sau khi đụng phải cô, nhìn cô một cái, anh như thủy triều mênh mông, nợ hỏa thiêu thân.
Anh cũng muốn tiền thêm một bước với cô.
Tuy nhiên.
Vốn không thể.
Mặc dù cô cố gắng vượt qua nỗi sợ hãi, nhưng phản ứng của cơ thể không thể lừa dối mọi người, mỗi khi đó cô không thể khống chế được toàn bộ cơ thể cứng ngắc, sau đó run rầy.
Thấy vậy, anh đâu còn dám hành động thiếu suy nghĩ, vội vàng dừng lại tất cả hành động bắt chính.
Tự tạo nghiệt!
Có thể trách ai chứ?
Vẻ mặt Tiêu Lăng Dạ buồn bực.
Nhìn biểu cảm của anh, Lâm Quán Quán có chút đau lòng, lại có chút… muốn cười.
Cô cũng thật sự cười ra, đẩy cánh tay anh, “Này, anh không sao chứ?”
“Không saol”
“Vậy sao lại có biểu cảm như vậy.”
Tiêu Lăng Dạ sờ sờ mặt mình, có rõ ràng như vậy không?
“Rất rõ ràng.”
“…” Tiêu Lăng Dạ mím môi, do dự nhiều lần mở miệng, “Quán Quán…”
“Hửm?”
Tiêu Lăng Dạ mở miệng, cuối cùng vẫn nuốt lời, “Không Sao.”
Khốn kiếp!
Cô ghét nhất những người nói chuyện như vậy, chỉ nói một nửa để kích thích sự tò mò của người khác.
Mặt mày Lâm Quán Quán thẳng đứng, “Đừng nói nhảm, muốn nói cái gì nói mau.”
“…” Tiêu Lăng Dạ cẩn thận nhìn vẻ mặt của cô, bất đắc dĩ mở miệng, “Anh, quen biết một bác sĩ tâm lý rất nổi tiếng…”
Nói xong.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-tong-tai-hac-am/1044563/chuong-690.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.