🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
*Được!” Lâm Quán Quán vỗ vỗ anh: “Anh mau đi làm việc đi còn kiếm tiền nuôi gia đình nữa.”
Ánh mắt Tiêu Lăng Dạ nhu hòa: “Được.”
Kế tiếp, Tiêu Lăng Dạ nghiêm túc xem văn kiện, Lâm Quán Quán ngồi trên sô pha bọc da đối diện anh xem quảng cáo.
Quảng cáo bao năm qua của DM.
Cô không có kinh nghiệm với lĩnh vực đại sứ này.
Trước kia cô chỉ là một diễn viên quần chúng nhỏ, nào có cơ hội tiếp xúc với đại sứ cơ chứ. Trải qua hôm nay, cô mới hiểu biết ảnh tĩnh là chuyện như thế nào.
Hôm nay xem như chụp xong ảnh tĩnh rồi nhưng cái này không đại biểu công việc của cô đã hoàn thành, ngày mai còn phải chụp một ít bên ngoài quảng cáo.
Cô xem trước tất cả quảng cáo, video DM qua một lần, trong lòng cuối cùng có một ít khái niệm.
Chờ đến khi cô xem xong, vừa nhắc đầu, bầu trời ở ngoài cửa sổ sát đất phía sau Tiêu Lăng Dạ đã hoàn toàn đen xuống, văn phòng mở đèn, cô có thể nhìn thấy bóng dáng phản quang chính mình.
Cô nhìn mắt di động, đã 7 giờ rưỡi tối.
Vừa nhác đầu, Tiêu Lăng Dạ còn vẫn duy trì tư thế lúc trước, cúi đầu nghiêm túc nhìn văn kiện. Cũng không biết khi nào, cửa phòng nghỉ mở ra, hai đứa nhỏ đang ngồi ở cửa cũng không biết đã ngồi bao lâu.
Thấy cô nhìn qua, Tâm Can lập tức giang hai tay cánh tay nhào tới.
“Mamal”
Lâm Quán Quán ôm cô bé vào lòng: “Ngoan bảo bối, con dậy lúc nào vậy, sao lại không gọi mẹ?”
“Tâm Can với anh trai mới dậy thôi, anh nói mẹ đang làm việc không cho Tâm Can quấy rầy mẹ.”
Lâm Quán Quán vui mừng lại đau lòng.
Bởi vì cô làm việc, hai đứa nhỏ liền không kêu một tiếng, Duệ Duệ còn tốt, tính tình cậu bé trầm lặng không thích nói chuyện. Nhưng Tâm Can tiểu nha đầu này chính là cái tiểu lảm nhảm, thời gian dài như vậy không nói lời nào, thật là làm khó cô bé mà.
Lâm Quán Quán vẫy tay với Duệ Duệ: “Bảo bói, lại đây.”
“Mommy.”
Lý Quán Quán ôm lấy hai đứa nhỏ, bề hai đứa ngồi lên đùi: “Tụi con đói bụng chưa?”
“Lộc cộc!”
Cô vừa dứt lời, Tâm Can bụng đã kêu lên, Tâm Can che bụng nhỏ lại, ngượng ngùng đỏ mặt.
“Mommy đã mua cho tụi con chút điểm tâm rồi, ăn trước một chút đỡ đói.”
Lâm Quán Quán chỉ vào bàn làm việc Tiêu Lăng Dạ: “Để ở đấy đấy, mau cầm ăn đi.”
*Cảm ơn mama.”
Tâm Can “bạch bạch bạch” chạy tới, nhìn thấy bánh mousse dâu tây, cô hưng phần thét chói tai: “A a a, mama Tâm Can quá yêu mẹ rồi, đã lâu rồi con chưa được ăn cái này. Hừ hừ, chú hai xấu lắm, nói Tâm Can quá béo, bắt Tâm Can hạn chế đồ ngọt, không cho Tâm Can ăn bánh kem.”
Tâm Can cầm lấy bánh kem cắn một miếng, hạnh phúc nheo mắt lại, tay cô bé bóp eo: “Mama, mẹ cảm thấy Tâm Can béo không?”
“Ách… Thịt mum múp cũng rất đáng yêu nha.”
“Ha ha, Tâm Can biết ngay mama tốt nhát mà.”
Tiểu nha đầu ăn từng miếng từng miếng, đầy miệng đều là bơ màu hồng phán, cực kỳ đáng yêu.
Lâm Quán Quán đem bánh đưa cho Duệ Duệ, Duệ Duệ ghét bỏ nhìn Tâm Can, mở túi đóng gói ra, thong thả ung dung ăn.
Động tác ưu nhã, giống như tiểu vương tử tôn quý.
Ánh mắt Lâm Quán Quán nhu hòa nhìn hai anh em.
Tiêu Lăng Dạ cũng ngừng công tác, nhìn hai người ánh mắt cũng vô cùng nhu hòa.
Ánh mắt chạm vào nhau.
Lâm Quán Quán đứng lên hỏi anh: “Anh cũng chưa ăn cơm chiều đúng không?”
“Không đói bụng.”
“Chừng nào thì anh tan tầm?”
Tiêu Lăng Dạ nhìn mới vừa xử lý hơn một nửa văn kiện, phỏng chừng: “Ít nhất phải sau 9 giờ.”
“Tăng ca lâu như vậy còn không ăn cơm chiều, dạ dày sao chịu được!”
Lâm Quán Quán đi tới, trực tiếp đoạt bút ký tên trong tay anh: “Ăn cơm trước.”
“Anh.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.