🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tiêu Diễn cảm thấy bản thân ăn nguyên một đám cẩu lương.
“Em phải nhắc anh hôm nay anh nên về nhà, tâm trạng của mẹ dường như không được tốt đó.”
Vì mất nhiều tiền một cách vô ích như thế này, không thuyết phục được Lâm Quán Quán chia tay, ngay đến Tiêu Lăng Dạ ở đây cũng không chia rẽ thành công, tâm trạng bà ấy tốt được mới lạ.
Tiêu Lăng Dạ cùng Tiêu Diễn nhanh chóng trở về công ty làm việc.
Hai người đi rồi, Giản Ninh đang ngồi trong góc phòng khách đột nhiên “A.” một tiếng.
Lâm Quán Quán hoảng sợ.
Cô vội vàng bỏ kịch bản đang xem xuống nhìn qua hỏi: “Làm sao vậy?”
Giản Ninh run run rẫy rẩy cầm di động chạy tới, cô ấy đưa một tin tức cho Lâm Quán Quán xem, môi run rẫy hỏi: “Này, người trên tin này.”
Lâm Quán Quán nhìn thoáng qua, trên tin tức là scandal của Tiêu Diễn và một cô người mẫu nhỏ bị phóng viên giải trí chụp được, chiếm một phần lớn trên báo.
Lâm Quán Quán không hiểu ý Giản Ninh, nghi hoặc nhìn cô: “Làm sao vậy?”
Giản Ninh chỉ vào tiêu đề: “Anh ta, anh ta không phải là tên lưu manh vừa rồi sao.”
Lưu manh†l Khóe miệng Lâm Quán Quán giật giật, ho khan một tiếng: “Khu! Đúng vậy, chính là cậu ấy.”
Tên lưu manh kia thế mà lại là Tiêu Diễn!
Trách không được cô nhìn anh ta tháy rất quen.
Ông trời.
Anh ta là Tiêu Diễn nha.
Em trai ruột của tổng giám đốc tập đoàn quốc tế Tiêu thị, đồng thời cũng đảm nhiệm chức quản lý cao cấp trong tập đoàn Tiêu thị, đồng thời nữa là truyền thông Hoa Hạ cũng có cổ phần của anh ta.
Cho nên…
Nếu nghiêm khắc mà nói, Tiêu Diễn chính là ông chủ của cô nhal Sắc mặt Giản Ninh trắng nhọt, cô ngồi cái bụp xuống thảm: “Xong rồi xong rồi! Sao tôi lại quên cơ chứ, lúc đào tạo nhân viên, người đào tạo có giới thiệu qua, còn chiếu ảnh chụp của Tiêu Diễn nữa, sao tôi lại không nhớ được chứ.”
Giản Ninh giật mình một cái, cô giữ chặt tay Lâm Quán Quán: “Quán Quán, vừa rồi có phải tôi đã mắng anh ta, còn khinh bỉ anh ta không?”
Đây là đã biết thân phận Tiêu Diễn nên mới bắt đầu suy nghĩ sợ hãi chứ gì.
Lâm Quán Quán nhịn cười gật gật đầu.
*A.” Mặt Giản Ninh xám như tro tàn: “Xong rồi xong rồi, lần này là hoàn toàn xong rồi, mình còn chưa trở thành nhân viên chính thức lại đi đắc tội với ông chủ rồi. Mình chắc chắn không có hy vọng chuyển sang chính thức rồi.”
Lâm Quán Quán cười rộ lên.
“Huhuhu, Quán Quán, cậu còn cười nữa.”
Lâm Quán Quán kéo cô lên, an ủi cô nói: “Cậu cứ yên tâm đi, Tiêu Diễn sẽ không trả thù cậu đâu.”
“Thật không?”
“Đem tâm phóng tới trong bụng. Cậu ấy tuy rằng có chút mê chơi nhưng tuyệt đối không phải người xấu, vừa rồi cậu ấy còn giỡn với em mà.”
Giản Ninh tin tưởng trăm phần trăm lời của Lâm Quán Quán.
Nghe cô nói vậy, mặt cô như được trút được gánh nặng.
Đột nhiên.
Cô lại nghĩ tới một ván đề.
“Vừa rồi người kia là Tiêu Diễn, anh ta gọi bạn trai của cậu là anh trai. Vậy, vậy bạn trai cậu không phải là… Còn không phải là…”
Giản Ninh không dám nói cái tên kia.
Lâm Quán Quán chớp chớp mắt: “Hồi nãy không phải mình đã giới thiệu với cậu rồi sao, anh ấy tên Tiêu Lăng Dạ al”
Oanhl Tin tức thình lình nổ ra khiến đầu Giản Ninh trồng rỗng, cô ngây ngốc nhìn Lâm Quán Quán, hơn nửa ngày cũng không có phản ứng.
Lâm Quán Quán buồn cười nhìn cô.
Sau một lúc lâu.
Giản Ninh đột nhiên ngơ ngác đứng thẳng dậy, mặt cô đỏ lên, bộ dáng cực kỳ tức giận: “Quán Quán! Có phải cậu dùng quy tắc ngầm không? Cậu với Tiêu Lăng Dạ ở bên nhau đều là bị anh ta bức ép phải hay không? Không được! Cậu đã cứu mạng của mình, mình sẽ không trơ mắt nhìn cậu như dê vào miệng cọp đâu! Quán Quán, cậu yên tâm, dù có liều mạng mình cũng sẽ vạch trần hành vi của anh ta ra ánh sáng, sẽ không để anh ta thành công đâu!”
Cái suy nghĩ gì thê này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.