Đối mặt với Tâm Can, Lâm Quán Quán cực kỳ có kiên nhẫn, cô lôi kéo tay nhỏ của Tâm Can, dịu dàng nói: “Nhưng là mẹ phải đi công việc nha.” Tâm Can bĩu môi, không vui. Lâm Quán Quán ra vẻ thương tâm thở dài: “Vậy mẹ sẽ không đi công việc mà ở nhà bên cạnh Tâm Can được không. Ai, không thể đóng phim, mẹ sẽ rất buồn.” Mẹ sẽ buồn! Tâm Can cắn ngón tay, vừa nhấc đầu liền nhìn đến bộ dáng Lâm Quán Quán ảm đạm rũ mắt, cô bé sốt ruột, ôm lấy Lâm Quán Quán, buột miệng thốt ra. “Mẹ mẹ, Tâm Can không muốn mẹ buồn.Mẹ thích công tác liền đi công tác đi, Tâm Can ủng hộ mẹ!” Trên sô pha Tiêu Lăng Dạ: “…” Thật là đồng minh tốt mà! Lúc này Tâm Can cũng mặc kệ Tiêu Lăng Dạ, ôm cổ Lâm Quán Quán làm nũng. “Nhưng mà mẹ nếu Tâm Can nhớ mẹ thì phải làm sao bây giờ?” “Chỉ cần mẹ rảnh lập tức gọi video Tâm Can được không?” Tâm Can gật gật đầu miễn cưỡng chấp nhận. “Vậy khi nào mẹ mới về?” “Nhiều nhất nửa tháng!” Nủa tháng coi như phần diễn của cô chưa xong, cô cũng muốn trở về, lúc ấy Duệ Duệ cũng sắp ra khỏi bệnh viện rồi. “Được!” Tâm Can vươn ngón tay ra: “Ngoắc nghéo!” Lâm Quán Quán mỉm cười ngoắc nghéo: “Ngoắc tay trăm năm không đổi!” Hai ngón tay hai người dính vào nhau. “Được, đóng dấu!” Lâm Quán Quán hôn cái trán cô bé một cái: “Mau ngủ đi.” Cô bé ngoan ngoãn nằm ở trên giường: “Mẹ, mẹ kể chuyện cho con đi.” “Được.” cũng Tống Liên Thành hôm nay
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]