Danh gia vọng tộc? Tiêu Dục nhíu mày, trong đầu chợt hiện lên khuôn mặt của Lâm Quán Quán. Rõ ràng. Lâm Quán Quán chắc chắn không có tên trong danh sách của mẹ anh. “Mẹ ơi, để con so sánh nhé. Nếu con thích một cô gái, cô gái này xuất sắc về mọi mặt nhưng không có gia thế thôi thì sao.” “Không thể!” Liễu Uyễển Lê thẳng thừng từ chối. “Không thể!” Tiêu Dục có phần không đồng ý: “Mẹ, gia thế quan trọng như vậy sao?” “Đương nhiên là quan trọng!” Liễu Uyễển Lê thậm chí không thèm nghĩ: “Nhà chúng ta như thế nào? Những người thuộc tầng lớp thượng lưu trong thành phó thầy con không tìm được người phù hợp, người ta sẽ nói gì chúng ta?” “Gia cảnh quan trọng hơn người mình thích sao?” Liễu Uyễển Lê nhìn chằm chằm, nói như đang thuyết phục nhưng lại giống như là đang cảnh cáo: “A Dục, không phải mẹ cho con cơ hội thử sao. Con cũng yêu đương với Lâm Vi bốn năm rồi, nhưng bây giờ không phải đã đến lúc chia tay sao?” Cơ thể căng cứng của Liễu Uyễn Lê thả lỏng. Bà vỗ vai Tiêu Dục hài lòng nói: “A Dục, con đã trưởng thành thật rồi, cân nhắc sự tình cũng chu toàn. Cái này là do mẹ quá vội vàng! Chuyện xem mặt này tạm thời hoãn lại một chút cũng để mẹ tìm một ứng cử viên tốt cho con, sau đó sẽ sắp xếp cho con.” “Tốt! Bầu không khí dần ấm lên. Tiêu Dục cũng quan tâm đến tình trạng sức khỏe của Tiêu Kính Niên. Tiêu Kính Niên lần này đến nước M để điều trị, tình trạng
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]