Giống như một tiếng sét trong đầu nổ tung.
Lâm Quán Quán đột nhiên cứng đò, lòng bàn tay không tự chủ được đỗ mồ hôi.
“Mẹ ơi”
“Con đây, mẹ đây rồi!”
Lâm Quán Quán nghe thấy giọng của Duệ Duệ, cô như vừa tỉnh dậy từ trong mơ, sải bước đến bên cậu.
Lâm Duệ đưa tay về phía cô.
Mũi Lâm Quán Quán cay cay, không kìm được nước mắt.
Lòng bàn tay cô ướt át nhưng Lâm Duệ lại rất khô, cậu bé nắm lấy tay Lâm Quán Quán, một ống tiêm quấn quanh cánh tay gầy guộc của cậu, trong ống tiêm có thuốc mê, đợi một lúc khi phẫu thuật sẽ đẩy thuốc mê vào trong.
Duệ Duệ cười rạng rỡ nhìn cô: “Mẹ ơi, mẹ đừng lo, con sẽ không sao đâu!”
“Ù”
Lâm Quán Quán thắt cổ họng, kìm nước mắt. “Mẹ sẽ đợi con ở bên ngoài!”
“Vâng!”
*Mẹ con cũng muốn!” Tâm Can đưa tay về phía Lâm Quán Quán.
Lâm Quán Quán bước đến giữa hai chiếc giường, hai tay nắm hai đứa nhỏ rồi đặt lên môi hôn. Sau đó đem hai tay đứa trẻ lại gần nhau.
“Mẹ chờ các con ra.”
“Vâng!”
Tiêu Lăng Dạ cứng ngắc đứng ở cuối giường như một pho tượng.
Sắc mặt anh xanh xao, màu xanh đen phía dưới mí mắt còn nghiêm trọng hơn Lâm Quán Quán, cả người giống như là bị bệnh nguy kịch.
Ánh mắt Duệ Duệ rơi vào trên người anh, mím môi, không nói gì.
Y tá đi tới, nói: “Cháu chuẩn bị xong chưa?”
Duệ Duệ thu mắt lại: “Xong rồi!”
“Vậy chúng ta vào phòng phẫu thuật.”
“Được!”
Y tá đầy hai đứa trẻ vào phòng mổ.
Cửa phòng mổ đóng sằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-tong-tai-hac-am/1044098/chuong-223.html