Một đoàn diễn viên chính đang ăn hải sản trong phòng bao ở thành phố Hải Tiên.
Ăn xong, Hoàng Linh đề nghị,.. “Chúng ta đi hát karaoke đi!”
Không dễ gì được đạo diễn mời một bữa, thế là 1 đoàn người lại hùng hùng hỗ hỗ đến quán karaoke sang trọng nhất thành phó.
Lý Mưu cũng rất hào phóng, gọi rượu vang, sâm panh, bia và 1 đồng hoa quả đồ ăn vặt.
Trong phòng hát, Sở Khiêm và Hoàng Linh tranh mic hát, Lý Mưu uống hơi nhiều, mặt đỏ phừng phừng, không ngừng lắc nhạc cụ.
Lâm Vi thục nữ ngồi ở 1 bên sô pha, Cơ Dã Hỏa không thèm tham gia cùng bọn họ, ngồi cùng với Lâm Quán Quán.
Lâm Quán Quán buồn chán nhắm nháp 1 lon bia.
“Sao không hát 1 bài?”
Lâm Quán Quán, “Ngũ âm không đủ!”
Cơ Dã Hỏa sững 1 giây, “Ngũ âm của em không đủ?”
“Không được à?”
“Được, được, được, sao lại không được chứ!” Cơ Dã Hỏa sờ sờ mũi, “Hay là anh dạy em hát nhá?”
“Không có hứng!”
Cơ Dã Hỏa trước nay vô cùng thích âm nhạc lại không thể hiểu nỗi, “Tại sao chứ?”
“Con người ấy mà, không thể quá hoàn mỹ được, ông trời đã ban cho em vẻ đẹp thế này rồi, lại cho em khả năng diễn xuất tốt như thế, còn cho em biết hát nữa thì những nghệ sĩ khác còn sống kiểu gì nữa đây.”
“Oẹ—”
Cơ Dã Hỏa làm động tác nôn ọe, thể hiện rằng mình không thể chịu được khi cô tự luyền như vậy.
Lâm Quán Quán bật cười ha ha.
“Thế sao anh không hát?”
“Ha–Anh mà hát thì máy người nghiệp dư kia còn dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-tong-tai-hac-am/1044019/chuong-144.html