Chương trước
Chương sau
Duệ Duệ năm nay mới gần 4 tuổi.
Ba năm nay, cậu bé chưa từng hỏi đến “bố ruột của mình”, ngay cả nhắc cậu bé cũng không hề nhắc tới.
Có nhiều lúc Lâm Quán Quán muốn hỏi nhưng lại sợ cậu bé đau lòng nên vẫn luôn đè nén câu hỏi này trong lòng, bây giờ rốt cục cũng nói ra.
*Duệ Duệ, con có muốn biết ba ruột của con là ai không?”
Ba ruột!
Nhắc đến từ này, nụ cười trên mặt cậu bé tắt lịm, thay vào đó là gương mặt lạnh lùng.
Cậu bé lạnh lùng đáp, “Không muốn!”
HÔI”
Lâm Quán Quán bàng hoàng, cô không ngờ cậu bé lại có phản ứng như vậy.”
“Duệ Duệ….”
*Con không có bố.”
Gương mặt cậu bé lạnh lùng, rất không bằng lòng khi cô nhắc đến vấn đề này.
POUIC DỤC…
“Mặc dù con hi vọng là ông ấy chết rồi, nhưng sự thật là ông ấy vẫn chưa chết, đúng không?” Cậu bé vô cùng lý trí nói, “Bởi vì nếu như ông ấy chết rồi, không thể chăm sóc được chúng ta, mẹ sẽ không bao giờ không nhắc đến ông ấy, vì vậy….ông ấy nhất định là kẻ phụ nghĩa, ông ấy đã bỏ mặc mẹ con chúng ta.”
Lâm Quán Quán, “….”
“Mẹ chịu nhiều khổ cực ở nước M như vậy đều là do ông ấy tạo ra! Con hận ông ấy, cho dù có một ngày ông ấy xuất hiện trước mặt con, quỳ xuống xin tha thứ, con cũng không tha thứ cho ông ấy.”
Ngày hôm sau.
Lâm Quán Quán đến tổ phim.
Bởi vì cảnh quay với Lâm Vi quay mãi vẫn không được nên đạo diễn Lý đã bỏ qua cảnh đó mà quay sang những cảnh khác.
Có cuộc nói chuyện ngày hôm đó của Lâm Quán Quán với Lâm Vi nên Lâm Vi ở tổ làm phim cũng không gây phiền phức cho Lâm Quán Quán nữa.
Lâm Quán Quán là diễn viên đến sớm nhất trong tổ quay phim, mặc dù cô ấy không thích nói chuyện, nhưng bản thân là một người khiêm tốn và lịch sự, nên cô ấy đều nghiêm túc thực hiện cảnh quay của mình, chỉ cần là cảnh quay của cô ấy thì đều được thông qua từ lần đầu tiên, cho dù vì diễn viên khác mà cô phải quay lại cảnh đó thì cô cũng không hề tức giận, mà vẫn kiên nhiễn diễn tốt cảnh của mình.
Vì vậy, mấy ngày nay, diễn viên trong tổ quay phim đã có ấn tượng tốt về cô.
Bởi vì Duệ Duệ thích Tâm Can, cũng thích cả Tiêu Lăng Dạ và Tiêu Diễn, vì vậy cô đã loại bỏ suy nghĩ dọn ra khỏi Cảm Cung.
Tiêu Diễn nói không sai, làm hàng xóm của họ đã giúp cô không tốn quá nhiều tâm tư, ít nhất, Duệ Duệ cũng không phải ăn đồ ăn nhanh vào bữa trưa, Duệ Duệ mỗi ngày đều ăn trưa ở nhà Tiêu Lăng Dạ, cơm trưa nhà Tiêu Lăng Dạ thành phần đều rất quý, cũng đầy đủ dinh dưỡng, cô đương nhiên không muốn lợi dụng người khác như vậy.
Vì vậy, mỗi buổi chiều tan làm về cô đều đi đến siêu thị và trở về nấu một bàn ăn lớn, không đợi Duệ Duệ đi gọi, mỗi ngày Tâm Can đều đến báo danh, hơn nữa, chỉ cần Tiêu Lăng Dạ hoặc Tiêu Diễn ở nhà thì hai người cũng sẽ đến ăn cơm.
Lâm Quán Quán cũng ngầm đồng ý việc hai người đến ăn cơm.
Quan trọng nhất là, Tiêu Lăng Dạ đến ăn cơm không hề nhắc đến chuyện tình cảm vì vậy Lâm Quán Quán cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Lâm Quán Quán cho rằng sự yêu thích của Tâm Can đối với cô chỉ là nhất thời, nhưng ngày qua ngày, cô phát hiện sự yêu thích của Tâm Can đối với cô không hề giảm đi mà còn tăng lên, chỉ cần cô có ở nhà, Tâm Can sẽ bám dính lấy cô một lúc rồi mới đi chơi cùng với Duệ Duệ.
Lâm Quán Quán cũng càng ngày càng thích Tâm Can, đứa bé này nhìn rất dễ thương, hơn nữa còn hoạt bát nhanh nhẹn, làm sao mà có thể không thích cho được.
Mối quan hệ của Duệ Duệ với Tâm Can cũng càng ngày càng tốt, trừ lúc đi ngủ thì hai đứa đều dính với nhau như hình với bóng.
Ngoài ra, có một chuyện cũng làm cô vô cùng vui vẻ.
Tổ làm phim tung ra một bức ảnh đã trang điểm của Lâm Quán Quán, công ty đã đăng bức ảnh đó lên mạng, vai diễn của Lâm Quán Quán trong bộ phim “Yên phi truyện” đều được các fan của bộ truyện đó ủng hộ, bất kể là khí chất của Lâm Quán Quán hay là những cử động, ánh mắt…cũng giống y hệt Thần phi trong nguyên tác.
Đây chính là Thần phi mà họ muốn nhìn thấy.
Lâm Quán Quán vì bức ảnh này mà hot dần lên.
Mọi chuyện đang phát triển theo chiều hướng tốt.
Ngày hôm đó, Lâm Quán Quán đến tổ quay phim như thường ngày, từ phía xa đã nghe thấy tiếng đạo diễn Lý gọi cô.
“Quán Quán, đến đây một chút.”
“Đạo diễn…”
“Mau đến đây.”
Lâm Quán Quán chạy tới, các nhân viên đạo cụ đã bồ trí xong cung điện, lúc này, dưới nền tràn đầy những hộp quà được chuyển phát nhanh tới.
“Đạo diễn, đây là gì?”
“Cô hỏi tôi, tôi còn đang muốn hỏi cô đấy.” Lý Mưu chỉ tay vào những hộp quà dưới đất nói, “Toàn bộ đều là của cô đấy.”
Lâm Quán Quán vô cùng ngạc nhiên!
Lâm Quán Quán nghiêng người xuống, cô đếm được tất cả có hơn chục hộp hàng được giao đến, chỗ người nhận có ghi tên cô.
“Đây, đây có phải là giao nhầm địa chỉ rồi không?”
“Sao có thê nhằm được! Tên của cô, số điện thoại của cô, còn đem đến tận tổ phim nói người nhận là cô, sao có thể nhầm được! Có khi nào là người theo đuổi cô không?” Lý Mưu mặt đầy hứng thú hỏi, “Yêu rồi sao?”
Lâm Quán Quán kinh ngạc.
Yêu đương!
Nếu yêu đương thì phải trả 10 tỷ tiền vi pham hợp đồng.
“Đạo diễn đừng nói đùa nữa.”
Các diễn viên trong tổ phim cũng lần lượt đến, nhìn thấy máy hộp hàng dưới đất thì ồ lên.
“Wa! Nhiều hàng như vậy, hào phóng như vậy, nhất định là người theo đuổi cô tặng đấy, Quán Quán, mau mở ra xem bên trong là gì đi.”
“Đúng vậy đúng vậy, mở ra xem xem bên trong chứa cái gì.”
Lâm Quán Quán khó xử.
Cô sợ rằng nếu như chuyển nhằm địa chỉ mà cô lại mở ra thì sẽ có rất nhiều phiền phức.
Đột nhiên, một giọng nói bắt hòa vang lên trong đám đông, “Ha, tôi đoán đó là thứ không thể mở ra vì sợ bị mất mặt.”
Đám đông nhìn về phía vang lên giọng nói, thì nhìn thấy Phan Tĩnh Vân trong bộ độ mát mẻ, Phan Tĩnh Vân là một minh tinh ở tuyến số 2, và là một người nồi tiếng là sexy trong giới giải trí.
Lúc này cô đang mặc một chiếc váy liền màu đen, trang điểm tinh tế, vô cùng gợi cảm.
Tất cả mọi người đều im lặng.
Bởi vì gương mặt xinh đẹp và thân hình cực chuẩn nên Lâm Quán Quán cũng gần giống với Phan Tĩnh Vân, nhưng trước giờ cô không bao giờ tỏ vẻ quyến rũ, sexy như Phan Tĩnh Vân, cô cao quý gấp máy lần so với Phan Tĩnh Vân, vì vậy Phan Tĩnh Vân không hề thích Lâm Quán Quán, không có chuyện gì làm thì cô ta sẽ châm chọc Lâm Quán Quán vài câu.
“Tôi còn đang nghĩ ai nói mà lại có sự chua xót đến vậy, hóa ra là một người không có ai theo đuổi, trong giới giải trí nồi tiếng Ỷ như vậy mà lại không có ai theo đuổi, chẳng trách nhìn thấy người khác được tặng quà thì mắt đỏ lên vì ghen tức.”
Người nói là diễn viên chính số hai của bộ phim “Yên phi truyện” với vai diễn hoàng hậu.
Hoàng Linh là nghệ sĩ của Hoa Hạ Media, là minh tinh ở tuyến đầu tiên, thực lực cũng rất mạnh, mấy ngày nay quay phim cùng với Lâm Quán Quán phát hiện Lâm Quán Quán là một người rất có thực lực, tính nét cũng khiêm tốn, nên cô ấy rất có thiện cảm với Lâm Quán Quán.
Hơn nữa, cộng thêm việc sau khi Lâm Quán Quán kí hợp đồng với Hoa Hạ Media thì cô ấy lại càng quan tâm đến đàn em hơn nữa.
Nghe thấy lời chế giễu của Hoàng Linh, Phan Tĩnh Vân lập tức đáp trả.
“*Ò. Nói không chừng chỉ là vài chai nước, mấy đồ keo kiệt như vậy có tặng tôi cũng không thèm.”
“Quán Quán, mở ra xem bên trong có gì.”
Hoàng Linh đứng ra nói đỡ cô, cô đương nhiên không thể làm Hoàng Linh mất mặt.
Lâm Quán Quán cúi xuống, tìm một vật sắc nhọn và cắt băng dính trên chiếc hộp, bên trong chiếc hộp là những chiếc hộp to nhỏ khác.
Đây là cái gì?
Lâm Quán Quán cầm chiếc hộp lên, định mở những chiếc hộp nhỏ bên trong ra xem thì chẹo chân một cái, những chiếc hộp bị rơi tứ tung xuống đất.
Những chiếc hộp nhỏ bị mở ra, bên trong chiếc hộp là…
Dây chuyền vàng!
Hoa tai bằng vàng!
Nhẫn vàng!
Vòng tay vàng!
Màu vàng làm rực rỡ sàn nhà.
Tất cả mọi người đều mắt chữ A miệng chữ O khi nhìn thấy cảnh này.
Một chiếc hộp chứ toàn vàng.
Trời ơi!
Hào phóng, hào phóng quá đi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.