Chương trước
Chương sau
Không khí trong hiện trường rất hỗn loạn, Thi Cận Dương dường như bị xa lánh, chỉ cẩm một ly rượu, rồi uống 1 mình.

Chỗ Thi Cận Dương ngồi cách anh ta không xa, ngồi phía sau nhưng cũng không giống như những người phụ nữ ngồi xung quanh.

Cơ thể anh ta có một luồng khí rất lạnh, ngồi trên cao đó, lạnh lùng kiêu ngạo giống như Thiên Chúa vậy.

Ánh mắt của hai người nhìn qua nhau trong sắc đêm, Lạc Dịch Bắc vẫn nhớ chuyện của Phương Trì Hạ đó, nghĩ đi nghĩ lại rồi nói:” vấn đề lần trước, chúng ta vẫn chưa thảo luận xong.”

Hai người đều đã quen nhau nhiều năm rồi, anh ta muốn nói điều gì, Thi Cận Dương chỉ cần thoáng nghĩ là có thể biết rồi.

Bàn tay cầm cốc cứng lại, đôi mắt thể hiện ra có chút buồn.

“muốn nói gì?”

“tìm một hôm nào đó để đấu? phân định thắng bại?”Lạc Dịch Bắc ngồi bên cạnh cầm một ly rượu và đề nghị.

“được, Thi Cận Dương uống một hơi hết chén rượu, rượu rơi vãi đầy ra bàn, rồi lại ngồi thật lâu ngắm cảnh đêm tối ở đây.

Người tham gia bữa tiệc tối nay, có rất nhiều là hai người bạn cùng đi, có một vài là do Lạc Lạc gọi đến, thực ra đều là những nam thanh nữ tú của thành phố C.

Thế nhưng, dưới con mắt của Lạc Dịch Bắc, không quen biết đều là không đàng hoàng, đặc biệt là sau khi đến rồi thì bao vây quanh đàn ông.

Lạc Dịch Bắc vẫn giữ phong thái lạnh lùng ngồi một chỗ, mắt cũng không nhìn những người khác, chỉ đăm đăm nhìn vào ly rượu của mình và uống.

Uống rồi lại uống, không biết sao tự nhiên lại nghĩ đến Phương Trì Hạ.

Cô ta 1 mình khi đó đang làm gì?

Nghĩ một hồi, rồi anh ta lấy điện thoại ra, không biết đã gọi cho ai.

Trong biệt thự, sau khi Lạc Dịch Bắc rời đi, Phương Trì Hạ đi tắm cho Đoàn Đoàn, may quần áo cho nó, mà còn làm cho nó một cái tổ rất ấm.

Một cái tổ mang phong cách châu Âu, bên trong có giường, có gối và chăn nữa.

Dường như Đoàn Đoàn rất thích, sau khi hoàn thành, còn giúp cô ta chuyển ít đố nữa, giống như một trợ thủ đắc lực vậy.

Sau khi đặt giường xong, liền nhảy lên giường ôm gối và chăn sung sướng.

Phuwong Trì Hạ nhìn thành quả của mình một lúc, cảm thấy vô cùng chán, liền đi vào phòng bếp, đang chuẩn bị nấu cơm ăn, thì bên ngoài cửa, bỗng nhiên có một bóng hình nhỏ nhỏ đi về huowngs cô ta.

Phương Trì Hạ sững người lại, không kịp khống chế.

Tiểu Tả đang đi dạo trong vườn, thì thấy bóng dáng của cô ta ở trong này, liền chạy vào.

“nhóc, sao cậu lại tới đây?” Phương Trì Hạ thấy bất ngờ với sự xuất hiện của cậu ta.

“ý, sao cô lại ở đây!” tiểu Tả cũng không giải thích, nhìn thấy cô ta ngạc nhiên một hồi gươn mặt đầy biểu cảm, rồi mới nói:” tôi biết rồi, nhất định là anh Dịch Bắc thấy cô đáng thương, nhặt cô từ ngoài đường về có phải không?”

Cậu ta nói rất chắc chắn, khiến mặt Phương Trì Hạ cứng đờ lại.

Như thế nào là nhặt từ ngoài đường về chứ?

Có điều, cậu ta đã nghĩ vậy rồi, thì cô ta cũng không giải thích gì nữa.

Đứa trẻ này rất kích động, để cậu ta nghĩ vậy còn hơn biết chuyện 2 người đã kết hôn.

Thực ra, kết hôn với Lạc Dịch bắc trong tình hình đó, nói cô ta là dó thu nhặt về, thì cũng không phải quá đáng.

Tình cảnh của cô ta, thì có gì khác so với con mèo con chó của mọi nhà chứ?

Tiểu Tả chạy vòng quanh cô ta, nhìn cô ta một hồi, rồi nói một câu lạnh lùng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.