Chương trước
Chương sau
Tô Thụy thực sự không còn lời gì để nói, nhưng không làm gì được Phí Tư Nặc.

Tô Thụy nghiêng đầu, nhìn theo Phương Trì Hạ.

Nhìn chằm chằm phương hướng Phương Trì Hạ đi một hồi lâu, rồi tránh Phí Tư Nặc lén đi theo Phương Trì Hạ.

Phương Trì Hạ đang ngồi trên ghế sô pha ở góc khuất, nhìn thấy Tô Thụy, nhướng mày, ngẩng mặt lên.

Tô Thụy đứng trước mặt Phương Trì Hạ, hất cằm cao ngạo, ánh mắt khinh miệt, "Tôi không thấy cô có gì khác người nha, không biết tại sao Lạc Dịch Bắc lại nhìn trúng cô."

Phương Trì Hạ vốn không muốn quan tâm tới cô ta, nhưng đối phương chủ động tới bới móc, nếu như Phương Trì Hạ không đáp trả, không phải làm người ta cảm giác Phương Trì Hạ dễ bắt nạt sao.

Phương Trì Hạ mỉm cười, chỉ phụ họa thở dài, "Đúng vậy a, Lạc Dịch Bắc không biết bị làm sao, ngay cả loại người bình thường như tôi cũng để ý..."

Mấy câu đầu nghe rất bình thường không có lực sát thương, rất ôn nhu dịu dàng ngoan ngoãn.

Nhưng mấy câu sau đột nhiên thay đổi, liếc xéo Tô Thụy, giết người không đền mạng bổ sung một câu "Nhưng lại chướng mắt loại công chúa như cô?"

Châm chọc Tô Thụy!

Phương Trì Hạ là người bình thường mà Lạc Dịch Bắc cũng vừa ý, Tô Thụy đường đường là một công chúa nhưng ngay cả liếc mắt người ta cũng khinh thường, đây là chuyện châm chọc đến mức nào!

Tô Thụy cũng không nghĩ ra chuyện này, bây giờ bị Phương Trì Hạ công khai nói ra, Tô Thụy cao ngạo giống công chúa bị ném xuống dưới chân, thê thảm không chịu nổi.

Phương Trì Hạ cũng không muốn dây dưa với Tô Thụy, người khác thả chiêu Phương Trì Hạ thuận tay tiếp một chút là được.

Phương Trì Hạ không muốn vì Lạc Dịch Bắc tự dưng chọc phiền toái cho mình, nói một câu xong Phương Trì Hạ đứng dậy bỏ đi.

Lúc đi qua đại sảnh vừa vặn đụng phải Phí Tư Nặc.

Phí Tư Nặc thuộc về loại trời sinh tỏa sáng, dù đêm nay ánh đèn cũng không sáng lắm, nhưng có anh ta ở đây giống như mọi ánh đèn đều chiếu qua đây chói mắt đến mức làm cho người khác không thể nhìn thẳng.

Rất nhiều người vây quanh Phí Tư Nặc, đang nói chuyện gì đó.

Phí Tư Nặc nhìn thấy Phương Trì Hạ khóe môi cong lên.

Phí Tư Nặc rất đẹp trai, nụ cười anh ta làm khung cảnh xung quanh đều ảm đạm, ánh mắt sóng sánh xinh đẹp, thậm chí còn mang vài phần tà khí.

Phương Trì Hạ và Phí Tư Nặc cách không nhìn nhau, Phương Trì Hạ không được tự nhiên, nghiêng đầu sang chỗ khác, tiếp tục đi ra ngoài.

"Tối nay nói chuyện sau." Phí Tư Nặc ngoắc ngoắc khóe môi, thuận miệng nói một câu với mâý người bên cạnh, đẩy đám người ra, đi theo Phương Trì Hạ ra ngoài.

Phương Trì Hạ rời khỏi đại sảnh ra hành lang ít người, tìm chỗ ngồi xuống, cúi đầu gỡ nhẫn ra vuốt vuốt.

Đây là chiếc nhẫn kiểu dáng rất đơn giản cô mua cùng Lạc Dịch Bắc sau khi kết hôn, nhẫn cưới rất rẻ, vì mua cho Phương Vinh thấy, mang theo thành thói quen nên cứ mang đến bây giờ.

Phí Tư Nặc đi qua ngồi xuống bên cạnh Phương Trì Hạ.

"Anh không nghĩ sẽ gặp em ở đây." Ngẩng đầu nhìn trời. Phí Tư Nặc tự nói chuyện một mình.

"Trên thế giới này có rất nhiều chuyện trùng hợp." Phương Trì Hạ thanh âm nhàn nhạt, xa cách.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.