“Vì sao phải đặc biệt thay quần áo?” Đi theo anh đến thang máy, cô lại hỏi.
Nếu như không phải để ý hình tượng của bản thân, thì ai lại trước khi gặp một người còn đặc biệt thay quần áo?
Bước chân Lạc Dịch Bắc dừng lại, nghiêng đầu nhìn về phía cô, đuôi lông mày nhẹ nhàng nhấc lên, "quần áo của anh bị dính cà phê, phải thay, có ý kiến?"
Hôm nay tính tình anh tốt, Phương Trì Hạ hỏi cái gì đáp cái đó, dáng vẻ dường như còn rất có kiên trì, cảm giác kia cực kỳ giống... Đang chơi đùa với thú cưng của mình.
Phương Trì Hạ ngớ ngẩn, không nói nữa.
Hóa ra là như vậy!
"Có điều, Phương tiểu thư, em chú ý vấn đề này như vậy làm gì?" Lạc Dịch Bắc dù bận vẫn ung dung nhìn cô, đáy mắt kia, dường như còn ẩn giấu mấy phần trêu tức.
Phương Trì Hạ lấy lại tinh thần, ánh mắt có chút không được tự nhiên dịch ra xa anh, hời hợt nói, "Chỉ là tùy tiện hỏi một chút mà thôi."
"Thật sao? Lúc thuận tiện hỏi cả đầu óc cũng quên mang theo sao?" Khóe môi Lạc Dịch Bắc khinh bỉ mà cong cong lên, tiếp theo lại ác miệng mà phun ra một câu, "Cô Tô Thụy đó, cũng cần phải bán nhan sắc?"
Anh trào phúng đến rất sắc bén, "một kiếm thấy máu", phía trước đâm Phương Trì Hạ, phía sau trực tiếp giẫm Tô Thụy.
Nếu như anh đã muốn ác miệng, thì lời bình thường nói ra đều rất khó nghe, hơn nữa cũng sẽ không bận tâm đến tình cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-tong-tai-ba-dao-sung-bao-boi-tiep-tuc/2228873/chuong-267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.