Phương Trì Hạ phản xạ có điều kiện muốn kéo cửa phòng, nhưng Tiểu Tả cùng ông nội đã đi đến tầng này.
Chỉ cần vừa đi ra thì sẽ bị bắt gặp.
“Lạc Dịch Bắc, anh mau nghĩ cách a!” Ngày thường Phương Trì Hạ dù gặp rất nhiều việc đều trầm ổn không loạn, nhưng vừa đề cập đến việc bại lộ mối quan hệ của hai người thì cô rất khẩn trương, hơn nữa không hề che dấu chút nào.
Lạc Dịch Bắc nhắm mắt lại, dáng vẻ như còn đang ngủ say chưa hề tỉnh lại.
Phương Trì Hạ biết anh đã tỉnh, chỉ là không để ý cô mà thôi, nhịn không được lại đẩy anh lần nữa: “Ông nội và Tiểu Tả sắp đi vào rồi!”
Giọng cô rất hoảng loạn, mày đẹp gắt gao nhíu lại, trên khuôn mặt nhỏ đầy vẻ sầu khổ.
Lạc Dịch Bắc mở đôi mắt ra, lười nhác liếc cô một cái, trên mặt không có chút biểu cảm nào.
Phương Trì Hạ không hiểu dáng vẻ này của anh, cũng không có thời gian để ý, nghe tiếng bước chân ngoài cửa khiến lòng cô khẩn trương.
Giọng của Tiểu Tả và ông nội vẫn còn vang lên ngoài hành lang.
Tiểu Tả nói: “Ông nội, ông nói chúng ta trực tiếp đi vào như vậy, có thể hay nhìn thấy cái gì đó không thích hợp hay không?”
“Có cái gì không thích hợp?” Lạc Ân Kỳ không cho là đúng.
“Chẳng may nhìn thấy cơ bụng tám múi, cơ ngực hoặc là những thứ mà trẻ nhỏ không nên thấy thì sao?” Tiểu Tả cười hì hì trêu ghẹo.
Tạm ngừng một chút, câu nói khiến người ta kinh ngạc đến chết lại vang lên: “Hoặc là thấy một chị gái xinh đẹp?”
Sức tưởng tượng của đứa bé bảy tuổi rất phong phú, nghĩ gì liền nói đó.
Lúc Tiểu Tả nói ra cũng không nghĩ rằng mình đã đoán đúng.
Phương Trì Hạ khiếp sợ nhìn cửa, không một tiếng động chờ câu trả lời của Lạc Ân Kỳ.
Cô có chút chờ mong Lạc Ân Kỳ có thể để ý lời nhắc nhở của trẻ nhỏ mà không tiếp tục đi vào trong phòng.
Ai ngờ, Lạc Ân Kỳ lại không chút suy nghĩ trực tiếp nói: “Nơi nào có chị gái xinh đẹp? Tư tưởng của cháu đừng có không trong sáng như vậy.”
Trái tim của Phương Trì Hạ vừa mới hơi hạ xuống, nghe ông nói xong lại lần nữa căng thẳng.
“Lạc Dịch Bắc!” Ánh mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, cô chỉ có thể nhờ anh giúp đỡ: “Anh mau dậy đi, trước khi ông nội anh đi vào thì hãy đi ra ngoài chống đỡ được không?”
Cô đang thương lượng với anh, vì khẩn trưởng mà đôi mắt tha thiết như con nai nhỏ, hy vọng anh có thể giúp đỡ một chút.
Lạc Dịch Bắc lười biếng gối đầu lên cánh tay, cau mày nhìn chằm chằm cô.
Khẩn trương như vậy sao?
Cũng không giống với lần trước chủ động tuyên bố muốn anh cưới cô “Muốn bán thì phải bán mình đáng giá một chút”.
“Anh đi ra ngoài kéo dài thời gian để em nhân cơ hội rời đi được không?” Phương Trì Hạ tiếp tục khuyên bảo.
Lạc Dịch Bắc lấy lại tinh thần, ánh mắt thản nhiên quét một vòng lên người cô, giọng nói lạnh nhạt: “Không muốn bọn họ tiến vào?”
Phương Trì Hạ gật đầu.
Này không phải rất rõ ràng sao?
“Cầu xin anh.” Lạc Dịch Bắc nửa ngồi dậy, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt vẫn thản nhiên như cũ.
“Em cầu xin anh đi ra ngoài!” Phương Trì Hạ rất phối hợp, thậm chí không hề do dự.
“Cứ như vậy?” Lạc Dịch Bắc nhướng mày, khóe môi khinh thường cong lên.
Phương Trì Hạ giật mình, có chút không hiểu lời hắn nói.
Nhưng lúc này cô cũng không có thời gian suy nghĩ.
Dưới ánh mắt ngưng đọng của anh, cô bỗng nhiên cúi người nâng mặt anh lên, nhắm chuẩn đôi môi mà hôn xuống ——
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]