Lạc Dịch Bắc đứng trên bậc thang nhìn theo cô đi xuống lầu, nghĩ rồi đi xuống cùng, cổ tay thình lình bị Sa Chức Tĩnh kéo lại.
“Có việc gì ạ?” Ánh mắt nhìn lên người bà, giọng điệu bình tĩnh vạn năm cũng không thay đổi.
“Con có phải có chuyện gì muốn nói với mọi người không?” Sa Chức Tĩnh cũng không làm rõ, chỉ nói bóng nói gió.
“Mẹ đang nói việc gì?” Lạc Dịch Bắc rất rõ bà muốn nói chuyện gì nhưng không có trả lời vấn đề, thậm chí điềm nhiên như không đem vấn đề lại cho bà. “Đúng rồi, có phải Bảo Bảo trở về rồi?”
“Con cái tên này!” Sa Chức Tĩnh tức giận liếc anh một cái rồi đi lên lầu.
Lạc Dịch Bắc khóe môi khẽ cười, như không có việc gì, tiếp tục đi xuống lầu.
Tiểu Tả vẫn đang ở trên salon giả bộ bệnh, nó cũng thật cực khổ, vì để giữ Phương Trì Hạ ở lại vẫn luôn một mực diễn trò khiến cho mình miệng đắng lưỡi khô.
Phương Trì Hạ cũng không nói gì với nó chỉ vài bước đi qua, ngồi ở bên cạnh.
Cô cũng không vạch trân nó, chỉ điềm nhiên như không có việc gì nói “Chị đến đây cũng lâu rồi, phải trở vè rồi, em hãy nghĩ ngơi thật tốt, có chuyện gì, lúc nào cũng có thê gọi điện cho chị.”
Cô không có ý ở lại nơi này thật lâu, nói rõ với nó, liền quay người đi.
“Chị, chị,….” Tiểu Tả nhìn cô, tức giận nhìn về phía cô nói “Chị” nửa ngày mới nói thêm được một cô “Chị là cái đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-tong-tai-ba-dao-sung-bao-boi-tiep-tuc/2228748/chuong-343.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.