Tư thế như thế, khiến Phương Trì Hạ muốn làm ngơ anh cũng khó.
Nghiêng đầu sang, ánh mắt của cô rơi trên gương mặt của anh, chờ phần sau câu nói của anh.
"Tối hôm qua..." Lạc Dịch Bắc vừa định mở miệng, Đoàn Đoàn nằm trong lòng Phương Trì Hạ đột nhiên nhảy vụt ra, bổ nhào lên vai của anh.
Đoàn Đoàn vẫn luôn thích anh hơn, có thể so với thích Phương Trì Hạ còn thích hơn, hành động nhảy ra này, bổ nhào đến đặc biệt mạnh, cơ thể giống Anh dùng cơ thể chặn cô lại, Phương Trì Hạ bị anh giam cầm giữa ghế và người anh, xung quanh toàn là hơi thở của anh, gương mặt của hai người còn rất gần nhau, gần đến hơi thở của anh đều có thể phả lên trên như quả thịt nhỏ vậy, đụng phải cơ thể của anh, móng vuốt không ngừng cào vai của anh.
Lạc Dịch Bắc nhíu mày lại, có hơi bực mình gạt nó ra, không đẩy ra được, ngón tay xách phần thịt ở sau gáy nó, tay ném ra sau, cơ thể mập ú của Đoàn Đoàn bị anh thẳng tay ném đi.
Bịch!
Trên bãi cỏ truyền đến tiếng ngã nặng nề, kéo theo tiếng lắp bắp "meo u" của Đoàn Đoàn.
"Sao anh lại có thể như vậy? Anh làm nó đau rồi!" Phương Trì Hạ đau lòng, đẩy anh ra chạy đến.
Cong lưng bế Đoàn Đoàn ở trên bãi cỏ lên, giúp nó kiểm tra một chút chỗ này, kiểm tra một chút chỗ kia, mắt lại nhìn chằm chằm, nhẫn nại giúp nó sửa lại đám lông bị dính một chút cỏ khô.
Lạc Dịch Bắc vài bước đi đến, đứng ở trước mặt cô, cong lưng xuống, ngón tay giữ lấy cằm của cô, để mặt cô hướng ngay về mình, "Lúc nãy tôi nói..."
Câu nói này, vừa mở miệng, tay của Phương Trì Hạ đã đột nhiên giữ lấy cổ tay của anh, há miệng, cắn mạnh lưng bàn tay của anh một cái, "Không biết làm phiền người ta làm việc như thế rất bất lịch sự sao?"
Hành động của cô vô cùng bất ngờ, Lạc Dịch Bắc thậm chí không ngờ đến cô sẽ đột nhiên làm ra hành động như thế, để mặc cô, nhất thời vẫn chưa lấy tay ra.
"Lịch sự?" Anh dường như cảm thấy lời nói của cô rất nực cười.
Đối với cô cần lịch sự ư?
Lạc Dịch Bắc không tài nào tưởng tượng nổi cuộc sống vợ chồng lịch sự là như thế nào.
Buổi tối khi làm những chuyện đó có cần anh lịch sự không?
Phương Trì Hạ cũng không mong đợi một người đã quen bá đạo nghe hiểu những lời vừa nãy của cô, quay người, nghiêng đầu định tiếp tục giúp Đoàn Đoàn chải lông, Lạc Dịch Bắc đột nhiên cúi người trước mặt cô, ngón tay nâng chiếc cằm nhỏ nhắn của cô lên, môi cắn ngay môi của cô.
Cái anh dùng là cắn, dường như là đang trả thù hành động vừa nãy của cô, lại giống như đang bực mình không vui vì bị cô làm ngơ.
Phương Trì Hạ sững sờ, định đẩy anh ra, tay vừa nâng lên, Lạc Dịch Bắc lại thuận thế giữ lấy cổ tay của cô.
Anh cắn rất hung bạo, giống như muốn nghiền nát môi của cô vậy, Phương Trì Hạ đau đến bắt đầu rên ư ử.
"Đau đó, đau, anh nhẹ một chút!"
"Nhẹ một chút!"
Tay nắm thành nắm đấm, thuận thế đấm lên vai anh một cái, cơ thể cự lại anh định đẩy anh ra, động tác của Lạc Dịch Bắc đột nhiên tự mình chậm lại.
Cái cắn cuộn trào mãnh liệt, không biết như thế nào, đột nhiên đã thay đổi cảm giác, trở thành cái hôn dịu dàng ôn nhu.
Động tác, còn rất chậm rãi, chậm đến lằng nhằng.
Phương Trì Hạ có hơi không chịu nổi anh, thử đẩy ra, không đẩy được, tay chống trên bãi cỏ, cơ thể của cô đột nhiên cong về sau, cánh tay vòng lấy cổ anh, đưa anh nghiêng về cô, sau đó làm 1 hành động khiến anh bất ngờ...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]