Muốn nói hai người lúc nhỏ thanh mai trúc mã bao nhiêu, hồn nhiên vui tươi bao nhiêu, cứ nói chuyện của hai người đi, tại sao còn để cô ở lại đây cố tình nghe thấy.
Sợ cả thế giới không biết cả hai người trước đây thân mật bao nhiêu à?
Còn không biết xấu hổ ở trước mặt người vợ chính thức là cô đây!
Phương Trì Hạ lúc này bị cả đống chữ số chằng chịt giày vò đến phát điên lên, cũng không quản Lạc Dịch Bắc đang ở bên cạnh cô, cô đột nhiên buông ra một câu, "gian phu d â m phụ!"
Bốn chữ rất rõ ràng, âm lượng không cao, từ chỗ của Tô Nhiễm có thể không nghe thấy.
Nhưng mà, thính giác của Lạc Dịch Bắc vốn rất nhạy, lại thêm vào ngồi cạnh Phương Trì Hạ, tự nhiên mà nắm bắt được.
Sắc mặt trầm lại, gương mặt của anh có hơi méo mó.
" hương Tiểu Thư, em nói cái gì?" Khóe môi lạnh lùng cong lên, anh âm trầm hỏi.
"Không nói gì." Phương Trì Hạ bình tĩnh trả lời anh một câu, cúi đầu tiếp tục đấu tranh với một đống chữ số.
Lời của cô, sóng nổi lên cũng không sợ, cảm giác ấy, giống như thật sự chưa từng nói qua vậy.
Lạc Dịch Bắc không đổi sắc mặt nhìn cô như vậy, chỗ cong lên của khóe môi, đã càng lạnh thêm.
Món nợ này trở về hẵng tính sổ với cô!
Phương Trì Hạ tiếp tục đọc một chồng dày cộm bảng số liệu kia.
Giữa chừng bị cô ta gián đoạn, Lạc Dịch Bắc và Tô Nhiễm vẫn luôn nói chuyện trong phòng yên lặng được một lúc, nhưng cách chưa đầy một phút, giọng nói của Tô Nhiễm lại vang lên lần nữa.
Việc cô ta nói toàn là chuyện lúc nhỏ với Lạc Dịch Bắc, chuyện của hai người rất nhiều, dường như nói thế nào cũng không nói hết vậy.
Giọng nói của cô thật sự đặc biệt hay, lúc nói chuyện tốc độ rất từ tốn, dịu dàng nhẹ nhàng, rất êm tai.
Tuy vậy, Phương Trì Hạ đang làm công việc kiểm tra là số liệu, vừa không cẩn thận để thất thần, thì dễ gây ra sai lầm.
Mà giọng nói của Tô Nhiễm lại không ngừng vang lên ở bên tai cô, ồn đến cô nhìn sai mấy lần, không thể không xem lại lần nữa.
Phương Trì Hạ có hơi bực mình, cô cũng không biết bản thân bị gì nữa, ngẩng đầu lên, cô đột nhiên nhìn thẳng Tô Nhiễm lạnh lùng nói, "Xin yên lặng một chút có được không? Cô làm phiền đến tôi rồi!"
Giọng nói rất nhẹ, không mang theo một chút tâm trạng cá nhân nào, hoàn toàn là nhắc nhở.
Tô Nhiễm ngẩn người, bị một trợ lý nói như thế, sắc mặt có hơi ngại ngùng, ánh mắt sau cùng chuyển sang Lạc Dịch Bắc.
Lạc Dịch Bắc lần này ngược lại không nổi giận, tâm trạng dường như còn cực kỳ tốt, thậm chí cũng không khiển trách Phương Trì Hạ không biết trên dưới.
Ngoài cửa, một tiếng gõ cửa đột nhiên truyền đến.
Tiếp theo là giọng nói của Sa Chức Tinh, "Dịch Bắc, mở cửa!"
Lạc Dịch Bắc đứng dậy, đi đến vài bước, mở cửa cho bà ta.
Sa Chức Tinh cũng không đi vào, chỉ là đưa cho anh một chiếc áo khoác nữ, "Của Nhiễm Nhiễm, tối vài ngày trước hơn 12 giờ mẹ khoác theo về nhà với con, giúp mẹ nói cảm ơn với con bé."
Trong tay của bà ta đang cầm một chiếc áo khoác vô cùng mỏng manh, màu sắc rất thanh nhã, rất nữ tính, xem ra chính là phong cách của Tô Nhiễm.
Giọng nói của Sa Chức Tinh vang lên còn có chút cao, lúc nói chuyện, ánh mắt không đổi sắc mặt hướng về phía của Phương Trì Hạ liếc nhìn một cái.
Phương Trì Hạ là người rất thông minh, lời của Sa Chức Tinh, định gửi đến thông tin quan trọng, cô trong chốc lát đã nhận được.
Gương mặt khẽ cúi từ từ ngẩng lên, ánh mắt của cô bỗng nhiên rơi trên mặt của Lạc Dịch Bắc.
Tối vài ngày trước hơn 12 giờ, anh và Sa Chức Tinh rời khỏi chỗ của Tô Nhiễm?
Đêm đó hai mẹ con đều ở đó?
Vài ngày trước tối đó gọi điện cầu cứu Lạc Dịch Bắc bị Tô Nhiễm nghe máy, cô vẫn luôn tưởng là, Lạc Dịch Bắc đang một mình ở với nhân tình...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]