Chương trước
Chương sau
Tiểu Tả còn có vẻ coi rất nghiêm túc, mắt không nháy lấy một cái, cũng không biết nhìn chằm chằm hai người bao lâu.

Phương Trì Hạ chuyển con mắt mình lên hắn, kinh ngạc nhìn hắn, trong óc như có vật gì, nổ tung một cái, tất bả biểu lộ của mặt, nhất thời cùng đọng lại.

Hai người lúc ở cùng nhau, vẫn rất đề phòng Tiểu Tả, chủ yếu lần trước Đồng Nhan cùng Thi Cận Dương, đã biết Tiểu Tả có năng lực buôn chuyện như nào.

Hơn nữa nhóc này lại thông mình, Phương Trì Hạ sợ sự tình của mình và Lạc Dịch Bắc sẽ bị nhóc truyền ra ngoài.

Kết quả lại vừa trúng.

Phương Trì Hạ ngạc nhiên nhìn nó, đầu cứ như vậy mấy phút, hoàn toàn là trống không.

Lạc Dịch Bắc phản ứng khá bình thản, chỉ là mới sửng sốt như vậy một lát, mà sắc mặt rất nhanh lại khôi phục vẻ tự nhiên.

Hắn cho tới bây giờ đều là như vậy, làm việc sẽ không chú ý ánh mắt dù là kẻ nào, tự nhiên cũng sẽ không cấm kỵ người nào.

Mở cửa xe, nhìn Tiểu Tả, hắn nhàn nhạt nói: "Ngủ tiếp!"

Hắn có giọng nói trời sanh thờ ơ, hơn nữa tìm từ vô cùng đơn giản, mà Tiểu Tả hết lần này tới lần khác nhất nghe lời hắn nhất.

Nói chỉ ba chữ, thậm chí không sai, Tiểu Tả như lính quân sự, mơ mơ màng màng "A" một tiếng, rất biết điều mà bò lại chỗ cũ đi ngủ.

Thậm chí đều không hỏi thêm hai người một câu.

Phương Trì Hạ không thể tưởng tượng nổi coi một màn này, bội phục Lạc Dịch Bắc không thôi.

"Không còn sớm, về thôi, em ngồi đằng sau." mở cửa xe ngồi lên, cô ngồi chung với Tiểu Tả. 

Lạc Dịch Bắc bị cản đường, sắc mặt có điểm âm trầm, nhưng lại không mất bình tĩnh.

Ngồi xuống ghế lái, hắn lái xe chở hai người về hướng biệt thự của mình.

Phương Trì Hạ không rõ Tiểu Tả nghĩ sao về việc vừa rồi.

Sợ hắn suy nghĩ nhiều, lúc ngồi ở phía sau, dọc đường cô một mực không ngừng thôi miên Tiểu Tả: "Tiểu Tả, chị nói này, em cái gì cũng không thấy, em đang mơ, biết không? Đây là mộng, không phải thật, tỉnh dậy sau cái gì cũng phải quên, biết không?"

Cô nói không ngừng, như là hoảng hốt vô cùng, một mình lầm bầm lầu bầu, cũng không để ý Tiểu Tả ngủ chưa.

Tiểu Tả thực ra vừa mới ngủ còn mơ màng, đầu óc còn mụ.

Lạc Dịch Bắc kêu ngủ tiếp, liền ngủ rất nhanh, lúc này lẽ ra ngủ rồi, ai biết giọng nói Phương Trì Hạ dọc theo đường đi chưa từng nghe, đến nửa đường, Tiểu Tả thực sự nhịn không được, đang nhắm mắt đột nhiên xốc mở.

Bốn mắt chạm vào nhau, Phương Trì Hạ kinh ngạc nhìn nhóc, biểu tình có chút ngạc nhiên.

Hắn dựa vào ghế, đầu hơi nghiêng nghiêng, tư thế khá lười biếng.

Ánh mắt nhàn nhạt quét qua, quét cô từ trên xuống dưới một lần lại một lần, rất nghiêm túc xét lại một lúc lâu.

Sau đó, giết người không đền mạng quăng qua một câu: "Anh em tối nay nhất định là mắt có vấn đề, chị Hạ không cần để ý tới vậy, chị là người như vầy, ngực như vầy, quần áo bảo thủ như vầy, thậm chí là người không biết chủ động, không dễ lọt mắt anh em đâu. Cho dù có, cũng là hứng lên trong chốc lát. Mặc dù em thích chị lắm, nhưng chị còn phải đi đường dài nhiều."

Không biết di truyền từ ai, châm chọc người cũng sắc bén.

Cảm giác kia dường như đang nói, tuy là em cũng rất muốn cùng chị về chung một nhà, thế nhưng, chị còn phải phấn đấu đằng đẵng.

Phương Trì Hạ mặt trắng xanh một hồi, rất muốn lôi cổ đập nó một trận.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.