Phương Trì Hạ ngạc nhiên nhìn cô ta như vậy, lòng nặng trĩu, một dự cảm không lành, đột nhiên ập đến.
Có lẽ do tiếng kêu của cô hầu quá lớn, Lạc Dịch một lát sau cũng đã trở về đại sảnh.
Vừa vào nhà trước tiên là nhìn thấy bình hoa vỡ tan tành trên mặt đất, sắc mặt đã lạnh ngay tại chỗ.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Sắc mặt của ông trắng nhợt, giọng nói lạnh đến tận xương, ánh mắt còn rất xót xa, cảm giác ấy, giống như đã mất đi một gốc rễ sinh mạng vậy.
"Là, là cô Phương! Tôi vẫn chưa đi vào đây thì đã nhìn thấy bình hoa vỡ rồi, trong nhà chỉ có một mình cô Phương ở đây!" Cô hầu run rẩy giải thích.
"Tôi không có!" Phương Trì Hạ kinh ngạc nhìn cô ta, sắc mặt sợ hãi mà nhợt đi mấy phần.
"Nhưng, nhưng mà vừa nãy trong nhà chỉ có cô..." Cô hầu có hơi sợ sệt phản bác lại.
Phương Trì Hạ ngẩn ra, ánh mắt ngơ ngác nhìn về phía Lạc Dịch.
"Ông cố, con thật sự không có!"
Lạc Dịch giống như không nghe thấy lời của cô vậy, chỉ lẩm bẩm hỏi, "Cô có biết bình hoa này đại diện cho cái gì không?"
Gương mặt Phương Trì Hạ mơ hồ.
Cô chỉ biết giá trị không tầm thường.
Gương mặt của Lạc Dịch từ từ ngẩng lên, tơ máu trong mắt chằng chịt, "Của hồi môn của bà cố Dịch Bắc khi gả vào Lạc gia năm đó, vẫn luôn bầu bạn với bà ở Lạc gia bao nhiêu năm như thế, thứ còn lại duy nhất sau khi bà ra đi!"
Phương Trì Hạ lặng người nghe lời của ông ta, sắc mặt bỗng nhiên trắng bệch.
"Ông cố, thật sự không phải là con làm!"
Phương Trì Hạ hiểu tâm trạng lúc này của ông ta, nhưng mà, không làm là không làm, chuyện này không liên quan đến cô.
"Vậy cô nói tôi biết, rốt cuộc là thế nào?" Ánh mắt Lạc Dịch dán chặt vào cô, lại hỏi.
Phương Trì Hạ im lặng không biết trả lời như thế nào.
"Con cũng không biết sao lại như vậy..." Cô vừa mới vào trong nhà vài phút, ngoài kia đã xảy ra chuyện gì, cô thật sự không biết.
"Cô biết tôi hận nhất là gì không?" Đáy mắt Lạc Dịch sượt qua một tia châm biếm, ánh mắt nhìn cô dường như còn mang theo vài phần đau lòng.
Phương Trì Hạ kinh ngạc.
"Đã phạm lỗi còn không chịu nhận trách nhiệm cho lỗi lầm của mình!" Lạc Dịch giậm mạnh cây gậy xuống, đến câu sau, dường như đã hét lên, "Nhân chứng đều đã ở đây, cô còn định nói thế nào."
"Ông cố!" Phương Trì Hạ kinh ngạc nhìn ông ta, ánh mắt đều đã lạnh đi.
Đây là ông đã định tội cho cô sao?
"Người hầu chuẩn bị gia pháp!" Lạc Dịch ném phắt cây gậy trong tay sang một bên, lạnh lùng nói với những người hầu đang vội vàng chạy đến.
"Cụ ong, chuyện này..." Quản gia đi đến trước mặt, nhìn thân hình gầy nhỏ kia của Phương Trì Hạ, có hơi lo ngại.
Gia pháp Lạc gia được lập ra cho đàn ông, khoan nói đến Phương Trì Hạ có phải là người của lạc gia hay không, nhưng cô là một cô gái, trông yếu đuối như thế, chịu được loại gia pháp này không?
"Ta nói cái gì không nghe hiểu à?" Lạc Dịch tức giận quát ông ta một tiếng.
"Nhưng..." Quản gia còn định cầu xin cho Phương Trì Hạ, lại bị cô ngăn lại, "Chú, tôi không sao, nếu như để tôi chịu khổ, ông cố có thể hả cơn giận này, vậy cứ đánh đi! Nhưng mà chuyện đã không làm thì là không làm, ông cố hôm nay dù để tôi bị đánh đến không đi được, tôi vẫn sẽ không thừa nhận!"
Tính khí của cô cũng rất cứng rắn, chuyện bản thân không làm, cho dù dùng cực hình ép buộc, cô cũng sẽ không thừa nhận!
Để cô chịu khổ không sao, nhưng mà tuyệt đối không thể để cô đánh mất cốt cách của bản thân!
Không làm thì dựa vào cái gì bắt cô nhận?
"Còn đứng ngẩn ra đó làm gì?" Ánh mắt Lạc Dịch lạnh lùng nhìn cô một lúc, quát đám người hầu một tiếng, ánh mắt không rời đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]