Thanh Mộc Tinh bất ngờ không nói nên lời, khóe mi đã ngân ngấn nước mắt.
Có phải cô nghe lầm rồi không? Anh vừa mới nói yêu cô có đúng không?
"Dương! Anh...anh vừa nói gì vậy?"
Vuốt ve hai gò má mịn màng của Thanh Mộc Tinh, một lần nữa Doãn Minh Dương dùng tất cả cảm xúc của mình, nói thành lời.
"Thanh Mộc Tinh! Anh yêu em, rất yêu em!"
Nước mắt chậm rãi từ khóe mi rơi xuống, Thanh Mộc Tinh òa khóc nức nở, anh hoảng hốt ôm cô vào lòng.
Sao cô gái này tự dưng lại khóc thương tâm thế này?
"Tinh Tinh! Em sao vậy?"
Vừa khóc thút thít, cô vừa cất lời.
"Dương! Rốt cuộc...hức...rốt cuộc anh cũng đã nói ra lời này rồi, em...em vui lắm!"
Bàn tay to lớn xoa nhẹ đầu Thanh Mộc Tinh rồi đặt lên trán cô một nụ hôn, giọng nói trầm thấp dễ nghe vang vọng đến tai cô.
"Được rồi! Sao này em muốn nghe lúc nào, anh cũng có thể nói cho em nghe. Ngoan, đừng khóc nhè, nhìn em thật xấu!"
Nghe anh chê bai, cô liền dùng tay quệt hết nước mắt trên má, chu môi oan uổng nói.
"Em không có xấu! Anh đừng có nói bậy!
Doãn Minh Dương cố tình trêu cô nên vẫn không nhường nhịn.
"Không, anh cảm thấy rất xấu!"
Cô bực dọc đánh liên tiếp lên người anh hét lên.
"Em không có xấu, em rất xinh đẹp. Sao anh cứ chê em như vậy? Em khóc cho anh xem!"
Anh bật cười thành tiếng vòng tay qua người Thanh Mộc Tinh hôn liên tục lên cái má trắng nõn mềm mại của cô nhỏ giọng.
"Em yên tâm, dù có xấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-toi-la-nam-than/1300158/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.