Thanh Mộc Tinh bối rối lập tức lắc đầu.
"Không...không cần đâu anh! Em chỉ muốn nhõng nhẽo một chút thôi, không muốn làm phiền anh đâu!"
Anh vuốt ve màn hình điện thoại, ánh mắt tràn đầy dịu dàng.
"Không phiền chút nào!"
"Nhưng mà...không được đâu, em bận đi quay khắp nơi, với lại như vậy sẽ thu hút sự chủ ý của người khác!"
Doãn Minh Dương không vui cau có.
"Tôi không sợ thì em sợ cái gì?"
Bây giờ cô không phải ở Tây Thành mà là ở Thừa Châu, làm sao để anh đi đến đó được, sẽ bị phát hiện mất.
"Dương! Không cần phải như vậy, đừng chiều em quá, em hư đó! À, em đi tắm đây, ở bẩn nguyên cả ngày nay rồi, cúp máy giúp em nhá!"
Cô lập tức đứng dậy lụt lội trong vali ra một một chiếc váy ngủ cùng một cái quần đùi, sau đó đi vào phòng tắm.
Mười lăm phút sau Thanh Mộc Tinh đi ra khỏi phòng tắm, đến giường thì phát hiện điện thoại chưa tắt, trên màn hình vẫn chiếu rọi vào ngũ quan sắc nét như tượng tạc của Doãn Minh Dương, cô kinh ngạc.
"Sao anh chưa tắt?"
Đôi mắt hổ phách vẫn dán vào màn hình vi tính, nhàn nhạt đáp lại.
"Không muốn!"
Cô thắc mắc.
"Sao lại không muốn?"
"Muốn ngắm em thêm chút nữa!"
Thanh Mộc Tinh cúi mặt, hai má đỏ lừ như trái cà chua. Nhìn cô gái trong màn hình đang thẹn thùng, khuôn miệng nghiêm nghị của Doãn Minh Dương cong lên một đường cong tuyệt đẹp.
Lại thấy da thịt hai bên bắp tay và trước ngực mới bị nước ấm làm đo đỏ, cổ họng anh khô khốc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-toi-la-nam-than/1300140/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.