Trong đầu Hàn Minh Triết bây giờ vô cùng mù mịt, cố nghĩ cách thoát khỏi đây. Một vòng tay đột ngột ôm anh từ phía sau.
Lăng Linh Sương khó chịu, cơ thể đỏ hỏn, mồ hôi đầm đìa, cố giữ chặt anh lại cất giọng mệt mỏi cầu xin.
"Đừng đi, xin...xin anh! Khó chịu quá!"
Thâm tâm Hàn Minh Triết vô cùng hỗn loạn, đáy lòng ngứa ngáy khó chịu, xoay người lại nắm lấy hai cầu vai của cô.
"Lăng Linh Sương nhìn kĩ xem tôi là ai?"
Mí mắt nặng trĩu của cô cố mở ra, miệng nhỏ mấp máy.
"Minh...Minh Triết!"
Đôi mắt anh trầm đi chút ít rồi lại hỏi.
"Em muốn ngủ cùng tôi?"
Cô gật gật đầu, hai chân mềm nhũn, tựa vào người anh.
Hàn Minh Triết vẫn không yên tâm lại hỏi.
"Em không hối hận?"
Lăng Linh Sương lắc đầu, giọng nói vô cùng yếu ớt.
"Không...không hối hận!"
Anh vẫn còn chút gì đó do dự, anh sợ một khi cô đã hồi phục lại lý trí sẽ không chấp nhận được chuyện này, dù sao chuyện đó rất hệ trong đối với con gái, mà anh lại là người cô ghét nhất.
"Nhưng mà tôi và em...ưm!"
Không đợi Hàn Minh Triết hỏi thêm câu nào nữa, Lăng Linh Sương câu lấy cổ nhón chân hôn lên môi anh.
Đôi mắt Hàn Minh Triết mở to nhìn khuôn mặt xinh đẹp phóng đại trước mắt, mặc cho cô cứ vồ đến hôn mình.
Sau một lúc chịu kích thích từ Lăng Linh Sương, anh không nhịn được nữa, đảo khách thành chủ trực tiếp bế cô quăng mạnh lên giường, dùng cả người đè lên lần lượt từ môi xuống cái cổ trán ngần, dục vọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-toi-la-nam-than/1300135/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.