Hành động của Doãn Minh Dương quá nhanh khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Trong đầu Lăng Linh Sương cũng chỉ nghĩ đến cảnh tượng nguy hiểm lúc nảy.
Hàn Minh Triết thì to mắt nhìn người bạn lúc bình thường luôn lạnh nhạt, mặc kệ sự đời đang hốt hoảng bế Thanh Mộc Tinh đi mất.
Phùng Khê thì đứng hình nhìn Doãn Minh Dương mang cô đi, cả người run rẩy một lúc rồi chạy theo.
______________
Trên xe, Doãn Minh Dương ôm chầm người con gái nhỏ trong lòng, cánh tay anh run rẩy kịch liệt, nhìn con dao vẫn còn nằm gọn trong bụng Thanh Mộc Tinh mà annh đau nhói như con dao đó vốn dĩ đâm vào tim anh vậy.
Thanh Mộc Tinh đau đớn dữ dội, cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, cô lờ mờ nhìn người đàn ông trước mắt.
Có phải cô nhìn nhầm không? Người luôn mang khuôn mặt lạnh lùng ghét bỏ hàng ngày với mình đã thay bằng khuôn mặt lo lắng sợ hãi, cô còn thấy được khóe mắt anh đỏ hoe, có phải cô đã bị ảo giác?
Thấy đôi mắt xinh đẹp của cô lờ mờ sắp nhắm lại, trong lòng Doãn Minh Dương sợ hãi tột độ, anh sợ nếu cô đã nhắm mắt rồi thì sẽ không mở ra được nữa, giọng anh run rẩy cất lên: "Thanh Mộc Tinh! Em không được ngủ, có nghe tôi nói không? Tôi không cho phép em ngủ!"
Tuy bị cơn đau đớn hành hạ nhưng cô vẫn không bỏ sót lời anh nói. Cô nhìn anh bằng đôi mắt toại nguyện, đôi môi trắng bệch khẽ cong lên một nụ cười tươi thắm. Thì ra anh vẫn lo lắng cho cô dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-toi-la-nam-than/1300094/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.