Ngoài khuôn viên nhà hàng, gió hiu hiu nhẹ nhàng thổi. Tuy đã tối muộn nhưng vẫn thấy được những bông hoa xinh đẹp nở rộ hai bên, mùi hoa đa sắc đa màu tỏa ra khiến không gian càng thêm dễ chịu, chắc rằng ban ngày ngắm nhìn sẽ thấy đẹp biết bao. Những người đến đây dạo quanh rất thoải mái thưởng thức cảnh sắc này riêng hai con người kia thì ngược lại.
Doãn Minh Dương cất bước về phía trước không thèm nhìn người con gái đằng sau lấy một cái. Thanh Mộc Tinh thì càng cố tình đi chậm hơn không muốn đụng mặt anh. Cả người cô ngơ ngẩn nghĩ ngợi gì đó cũng không thèm nhìn phía trước. Nam nhân đang đi bỗng dừng lại. Thanh Mộc Tinh đang ngây ngốc bất ngờ đụng trúng tấm lưng vững chảy của anh, cô "A" lên một tiếng. Đôi mắt mèo xinh đẹp nhíu lại, cái miệng xuýt xoa.
- Cô không nhìn đường à?
- Xin...xin lỗi!
Thanh Mộc Tinh cúi mặt sợ đến run người. Doãn Minh Dương nhìn cô chán ghét.
- Còn giả bộ gì nữa? Ở đây không có người lớn, cô không cần diễn kịch.
Thanh Mộc Tinh trố mắt nhìn anh.
- Tôi không có diễn.
Nam nhân nhếch môi như nghe một câu chuyện trào phúng.
- Dù sao hôn sự cô cũng đã dàn xếp rồi còn gì? Hay lắm Thanh Mộc Tinh. Cô vẫn như trước kia vẫn giả bộ ngây thơ thanh thuần như thế. Cô nghĩ lấy được tôi thì nửa đời sau của cô sung sướng sao? Con đường diễn viên càng thăng tiến sao? Ha! Mơ đi!
- Tôi không có những suy nghĩ đó. Tôi không biết người có hôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-toi-la-nam-than/1300063/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.