Thấy Mộc Tinh nhìn mình chằm chằm mình, Lăng Linh Sương khó hiểu.
- Sao thế?
- Chị là Lăng Linh Sương?
Ra là nảy giờ cô nàng này không nhận ra cô, Lăng Linh Sương mỉm cười.
- Cô là...?
- Em là Thanh Mộc Tinh! Thanh là thanh thuần, Mộc là mộc mạc, Tinh là tinh khiết.
- Thanh Mộc Tinh! Nghe rất êm tai, hình như là đã nghe đâu đó rồi.
Quản lí của cô ảnh hậu này nói nhỏ vào tai cô ta.
- Ra là vậy! Thật xin lỗi tôi rất bận không có thời gian theo dỗi buổi thử vai. Đúng thật cô rất tài năng.
- Em vốn rất hâm mộ chị!
Lăng Linh Sương cười cười với cô.
- Được rồi vào chỗ thôi.
Phùng Khê vội nói.
- Thật xin lỗi cô Linh Sương nhưng tôi chưa băng bó cho Mộc Tinh.
- Cứ để tôi!
Gì chứ! Cô ấy là minh tinh nổi tiếng mà biết băng bó cho người khác sao? Tuy thấy được con người Lăng Linh Sương không xấu nhưng Phùng Khê không yên tâm giao Thanh Mộc Tinh cho cô ấy.
- Không sao đâu chị Khê.
Người ta là thần tượng của cô, được thần tượng băng bó vết thương dù đau cách mấy cũng không chịu được cơ mà. Chị Khê thật là không hiểu người ta gì hết.
Thấy khuôn mặt ngại ngùng của Mộc Tinh, Lăng Linh Sương nhéo một cái, thật mềm mại. Cô gái này đúng là rất đáng yêu.
- Chị...?
- Đi thôi!
Rất trùng hợp là chỗ ngồi của Lăng Linh Sương và Thanh Mộc Tinh kế bên nhau. Họ đúng là có duyên. Lăng Linh Sương nhẹ nhàng nâng bàn tay bị thương của cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-toi-la-nam-than/1300055/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.