Chương trước
Chương sau
“Tổng giám đốc Bắc Đường, tôi cầu xin ngài, cầu xin ngài! Nếu lần này ngài không giúp cho công ty chúng tôi, công ty tôi có thể thực sự phá sản! Ngài nhất định phải hỗ trợ chúng tôi, cho dù không nể mặt mũi làm ăn, ngài cũng phải nể tình mối quan hệ nhiều năm của chúng tôi với gia đình ngài chứ.” Đầu dây bên kia là tiếng khóc lóc của một người đàn ông, thanh âm càng ngày càng cao, đã hoàn toàn không còn để ý đến vấn đề danh dự của bản thân nữa.

“Tôi là thương nhân, mà thương nhân thì lấy “lợi” đi đầu, công ty phá sản không thể dựa vào giao tình mà xoay chuyển, hơn nữa con số một triệu này cũng không phải nhỏ, Vương tổng, tôi nghĩ ngài tìm người trợ giúp, chắc không phải chỉ tìm một mình tôi thôi?” Thanh âm nho nhã mang hàm ý đạo lý, xem đây như hoàn toàn là việc công.

“Tổng giám đốc Bắc Đường, một triệu đối với người khác có thể là con số không nhỏ, nhưng đối với ngài mà nói cũng không phải chuyện gì đáng kể. Ngài năm ngoái quyên góp từ thiện hơn con số này gấp mười lần, ngài hãy coi như là thương xót cho tôi đi, tôi đây thật sự đã cùng đường…” Nếu như không phải thật sự cùng đường, ông ta cũng sẽ không tìm đến Huyền thoại thương trường – Bắc Đường Yên, cô gái này nhìn người rất lợi hại, nhưng ông ta vẫn là luyến tiếc không muốn buông tay hy vọng cuối cùng, nợ hơn một triệu, cũng chỉ có tập đoàn Bắc Đường mới có thể giúp được ông ta.

“Vương tổng, cho dù ngài có hơn trăm triệu, nhưng thật lòng mà nói, ngài chắc sẽ không vô duyên vô cớ mà xuất ra một triệu đi làm việc thiện chứ?” Cô đây không phải người lương thiện, việc quyên góp từ thiện là quyên tặng, làm sao có thể cho một công ty như thế này. Vương tổng này so sánh cũng thật khiến người ta thấy buồn cười đi. Aiz, kẻ thất bại chính là như vậy, luôn rất dễ quên nhiều vấn đề quan trọng, mất đi bình tĩnh, như thế khoảng cách với sự tuyệt vọng cũng không còn xa!

“Tôi, tôi….. Tổng giám đốc Bắc Đường, chúng tôi là vay mượn a, chỉ cần ngài cho tôi mượn một triệu để xoay sở, tôi nhất định sẽ báo đáp ngài, chờ tôi có tiền, tôi nhất định sẽ trả cho ngài….” Hắn – Vương tổng bị nói đến liền khóc lóc.

“Vương tổng, nghe nói công ty ngài ở nước ngoài có một nhà máy sản xuất?” Bắc Đường Yên ngắt ngang tiếng khóc lóc kể lể của Vương tổng, nhẹ nhàng hỏi. Trên mặt đã có nụ cười nhàn nhạt.

Đầu bên kia điện thoại bỗng nhiên khựng lại, im lặng một lát.

“Tổng giám đốc Bắc Đường, ngài… làm sao biết được?” Đây là bí mật của công ty, trong nội bộ cũng chỉ có vài người cấp cao biết. Bắc Đường Yên này không hổ là huyền thoại trong thương giới, nếu không phải nghĩ còn có cái khâu sản xuất đó để xoay sở, ông ta cũng sẽ không giống hiện tại cầu cứu khắp nơi rồi!

“Đưa nhà máy sản xuất đó cho tôi, tôi sẽ đưa ông một triệu, ông chắc cũng biết, một triệu kia để bán nhà máy sản xuất, đối với ông bây giờ mà nói, cũng không phải là chịu thiệt.”

"...” Người đàn ông ở đầu bên kia có lẽ đang suy nghĩ, cũng không trả lời.

“Vương tổng, tôi cho ông thời gian ba ngày để suy xét kỹ, cân nhắc kĩ lưỡng xong có thể đến tìm tôi.” Nói xong, Bắc Đường Yên liền thẳng tay cúp điện thoại.

“Chúc mừng tổng giám đốc, kế hoạch lần này lập tức sẽ thành công.” Làm trợ lý của Bắc Đường Yên nhiều năm, Văn Mẫn cũng hiểu được lúc nào mình cần nói những gì. Có điều, cô cũng là thật lòng bội phục nữ nhân tràn đầy tự tin trước mắt này, cô chính là thần tượng của Văn Mẫn.

“Kế hoạch này rất quan trọng, nhưng quan trọng chính là thành quả chung của mọi người. Nói với bọn họ, chuẩn bị ba ngày sau lãnh tiền thưởng đi, một tuần qua đã vất vả cho các người.” Tuy rằng sự việc vẫn chưa có kết quả, nhưng mà cô tin tưởng kế hoạch của mình, cô không có thứ gì là không chiếm được. Đương nhiên là cái nhà máy sản xuất ở nước ngoài kia cũng thuộc phạm vi của cô.

“Vâng, tôi thay mặt mọi người cảm ơn tổng giám đốc!” Văn Mẫn vui vẻ nói, khoản tiền thu nhập riêng của cô lại có thể gia tăng thêm một chút rồi.

Bắc Đường Yên nhìn thư ký của mình cười cười, khuôn mặt lộ rõ phong thái tự tin!

Cô, Bắc Đường Yên, tổng giám đốc đương nhiệm của tập đoàn Bắc Đường. Tuy rằng tập đoàn Bắc Đường không phải do cô thành lập, nhưng để phát triển đến trình độ như hôm nay cũng đều nhờ vào một tay cô. Cô chính là một tay tạo ra huyền thoại, đây là niềm kiêu hãnh của cô, nhưng đây không phải mục đích của cô, cô còn muốn nhiều hơn. Cô thích nhất là thách đấu, đó mới chính là niềm vui trong đời cô.

Tiền tài, chưa bao giờ là mục đích của cô. Tuy mọi người đều cho rằng cô là một thương nhân không lanh lợi đã sớm không thể đứng dậy, nhưng trên thực tế cô như một chiến binh dẫn theo binh đoàn của mình đi khiêu chiến một cửa ải khó khăn!

Mà hiện tại cô chính là sắp chuẩn bị nghênh đón thêm một thắng lợi mới. Theo đúng kế hoạch, cô dùng thời gian ba ngày, thực hiện theo đến bây giờ, là bảy ngày, mà trong lúc này, cả một công ty có tài sản hơn 100 triệu đang đứng trước nguy cơ phá sản. Sau đó cô sẽ lấy thân phận là người trợ giúp để đạt được kế hoạch của mình. Đừng nói cô đê tiện, cô như thế đã là rất nhân từ rồi, ít nhất cô còn cho đối phương con đường sống chứ không chân chính thu mua cái công ty kia. Cái này cũng chính là tác phong làm việc của cô, lưu lại một con đường sống, cũng chính là cấp cho chính mình một con đường lui, trên đời này không có kẻ thù lâu dài, chỉ có bằng hữu lâu dài.

Nghĩ đến đây, Bắc Đường Yên bất đắc dĩ mỉm cười, đột nhiên nghĩ tới cuộc cá cược mà bản thân suýt tí bỏ quên, hình như cô cùng cô bạn xấu kia ước hẹn với nhau, năm nay mua vé đi đâu đó … Ha hả, nhưng nói không khó khăn lại có chút khó khăn, nên làm gì bây giờ đây?

***----------------***

Ba ngày sau.

“Tổng giám đốc, thư ký của Vương tổng cùng luật sư đang chờ ngài tại phòng khách.” Văn Mẫn trên tay cầm xấp tài liệu nhìn Bắc Đường Yên cười sáng lạn, lúc này lại càng thêm xinh đẹp. Đến lúc gặt hái thành quả thắng lợi rồi!

“Tốt lắm, cô hãy đem cho họ một tách trà, chúng ta không nên thất lễ với mấy vị khách quý.” Bắc Đường Yên mỉm cười tràn đầy tự tin, trận này coi như thắng lợi đã thuộc về cô!

“Tổng giám đốc, ngài không nóng lòng đón khách sao?” Tuy rằng là câu hỏi, nhưng giọng nói lại xác định mười phần.

Bắc Đường Yên mỉm cười, coi như thừa nhận, dù sao người sốt ruột hiện tại cũng không phải cô.

“Tổng giám đốc, đây là tài liệu về các thực tập sinh đến từ học viện Hoàng Gia, mời ngài xem qua." Nói xong, Văn Mẫn liền đưa ra một tập tài liệu.

Học viện Hoàng Gia là trường Bắc Đường Yên đã tốt nghiệp, cũng là cơ sở giáo dục rất nổi tiếng trong nước lẫn quốc tế. Những người tốt nghiệp học viện Hoàng Gia bao năm nay đều là những tinh anh trong giới. Dĩ nhiên sinh viên tốt nghiệp bình thường cũng chỉ lấy bằng tốt nghiệp, chứ không phải lấy bằng công chức đặc biệt.

“Văn Mẫn, kể sơ qua về những người…” Bắc Đường Yên đang nói thì dừng lại, bởi vì, cô vừa xem đến một gương mặt khiến bản thân hứng thú!

Người con trai có gương mặt xuất sắc, nụ cười như ánh mặt trời, sau đó cô xem tiếp phần lý lịch sơ lược, Bắc Đường Yên lại thấy đời người thêm mười phần phong phú!

“Viêm Liệt, thực tập sinh đứng hạng nhất lần này, cũng là người có biểu hiện nổi trội nhất. Năm nay 24 tuổi, gia đình bình thường, nhưng từ nhỏ đã nổi trội về nhiều mặt, hơn nữa vì hoàn cảnh gia đình, từ giữa năm học đã đi làm, thậm chí sau khi đến Học Viện Hoàng Gia, lại có thể tự mình kiếm sống, đã từng làm qua mấy chục loại công việc. Nhất là sau đại học, đã từng làm một dự án khiến xí nghiệp anh ta làm nổi danh chút ít, nhưng đây đều là ngầm tiến hành, tôi cũng là có điều tra cụ thể qua mới biết.”

Văn Mẫn cao hứng thuyết minh cho tổng giám đốc của cô bản sơ yếu lý lịch của tiểu tử Viêm Liệt kia, căn bản là rất đơn điệu nhàm chán, nhưng đối với người thường mà nói cũng là cực kỳ đặc sắc.

Lại nói, cái tên tiểu tử kia thật sự làm người ta có ấn tượng sâu sắc, nếu không phải mình lớn tuổi hơn một chút, có lẽ cô cũng sẽ tìm cơ hội mà theo đuổi.

“Còn gì nữa không?” Bắc Đường Yên mười phần hứng thú hỏi.

“Đương nhiên là còn rất nhiều, ngài nói xem Học viện Hoàng Gia là một nơi rất phức tạp, nhưng tôi đều hoàn thành tốt công việc điều tra hằng năm, tôi chịu trách nhiệm giúp đỡ cho công việc của tổng giám đốc!” Văn Mẫn ở bên Bắc Đường Yên 8 năm, ngoài quan hệ chủ tớ, từ quan hệ cá nhân mà nói cũng xem là bằng hữu.

“Vậy thì tiếp tục đi.” Bắc Đường Yên đồng thời lật sang tờ tài liệu thứ hai, kín mít cả tờ giấy, tất cả đều là giới thiệu sơ lược về người con trai tên Viêm Liệt kia. Năm nào, tháng nào anh ta ở nơi nào, làm việc gì, tốt một chút thì làm trong công ty nhỏ, khổ cực một chút thì làm công nhân chuyên chở. Đây là yêu cầu của cô, đòi hỏi các thực tập sinh ở Học Viện Hoàng Gia đều phải nộp bản sơ yếu lý lịch của bản thân, này cũng là để ngăn những người dựa vào quyền thế mà bước vào tập đoàn Bắc Đường. Cô cũng không nghĩ là sẽ nuôi cái đám cậu ấm cô chiêu này!

“Đúng rồi tổng giám đốc, Viêm Liệt khi còn ở học viện từng làm lớp trưởng, bộ trưởng bộ thể dục, bộ trưởng liên bộ ngoại, hội trưởng hội học sinh. Ngoài ra còn hàng loạt chức vụ khác, mà sau khi rời trường cũng từng tham gia nhiều dự án của các công ty lớn nhỏ, bao gồm cả tập đoàn Bắc Đường. Năm ngoái tập đoàn chúng ta có hợp tác làm một dự án trị giá ba ngàn vạn cũng là do anh ta làm, chỉ có điều là sau đó lại do học trưởng của anh ta đưa ra.”

Học Viện Hoàng Gia bao năm qua cứ có học viên tốt nghiệp đều tiến vào Tập Đoàn Bắc Đường, những người này đều quen biết nhau nên cũng hay có cạnh tranh, xem ra loại tuần hoàn này cũng rất tốt.

“Văn Mẫn, anh ta ngoài xã hội đã trải qua chuyện gì tôi đều đã biết, cô có thể nói qua cái khác.” Ánh mắt Bắc Đường Yên từ phần tư liệu chuyển đến gương mặt của Viêm Liệt, chứa đầy thâm ý.

Văn Mẫn bị ánh mắt của cấp trên làm cho sửng sốt, đầu óc có chút xoay chuyển không kịp…Khác? Nói cái gì khác?

“Văn Mẫn, tuy rằng bộ dạng hiện tại của cô rất hiếm thấy, nhưng tôi không thể không nhắc nhở cô, tôi đang chờ cô trả lời.” Bắc Đường Yên toàn thân tựa vào ghế, ánh mắt giễu cợt nhìn thư ký của mình.

Văn Mẫn bị cấp trên của mình nhìn đến ảo não, càng không hiểu ý tứ của cô, cẩn thận suy nghĩ, thân thế và bằng cấp đều đã nói qua, còn mặt khác nào nữa a?

Trong lúc đó, bất chợt trong đầu Văn Mẫn chợt lóe lên.

“Tổng giám đốc, ngài là muốn biết về kinh nghiệm tình cảm của anh ta sao?” Văn Mẫn nghĩ thầm, tổng giám đốc không lẽ cũng có lúc nói chuyện phiếm.

“Cũng không đến mức ngốc.” Bắc Đường Yên khẳng định, sau đó lại bày ra bộ dạng hài lòng, chờ đợi nghe cái “kinh nghiệm” phong phú kia.

Người con trai này dù không có ngạo nhân gia thế (1),nhưng trừ gia thế ra, ngoại hình, học vấn, tính cách của anh ta đều vô cùng ưu tú. Nhất là cái loại khí chất chói lóa ấy, khiến người ta không khỏi bị hấp dẫn!

(1) Nghĩa là gia thế hơn người, quyền hành tối cao, v.v….

“Tổng giám đốc, này không tính là khen tôi đi, Viêm Liệt này kinh nghiệm tình cảm rất đơn giản, chỉ cần bốn chữ là 'có thể khái quát'” Văn Mẫn vẻ mặt đau khổ, nói lấp lửng, khiến người khác càng thêm khó chịu.

Bắc Đường Yên vẻ mặt đang điềm nhiên bất chợt ánh mắt trở nên sắc bén, khí chất quanh người trong nháy mắt liền thay đổi!

Lúc này, Văn Mẫn càng thêm khổ, bị cấp trên uy hiếp a.

“Nói.”

“Hoàn toàn trống không!” Văn Mẫn cũng không dám treo ngược khẩu vị của tổng giám đốc nữa.

“Hoàn toàn trống không?” Bắc Đường Yên có chút khó tin hỏi lại.

“Đúng, chính là hoàn toàn trống không, từ giữa năm học đến hiện tại là thực tập sinh năm tư, anh ta cũng không có qua lại với bất kì người bạn gái nào. Dĩ nhiên cái này cũng không nói lên rằng anh ta chưa thích qua người nào, bạn của anh ta có nói anh ta hình như cũng có người trong lòng, nhưng là chưa bao giờ nói qua, cũng chưa bao giờ xác định. Lúc phỏng vấn anh ta tôi cũng từng hỏi qua, anh ta không trả lời mà hỏi lại tôi một câu, rằng tôi có hay không thần tượng một người, tôi nói đương nhiên có, sau đó anh ta trả lời, như vậy anh ta cũng có, tổng giám đốc, ngài nói xem có kỳ quái hay không?”

“Thần tượng?” Bắc Đường Yên 29 tuổi, đã sớm qua tuổi sùng bái thần tượng, hơn nữa từ nhỏ đã quá tự tin khiến cô cũng không có thần tượng ai. Nhưng thật ra cô cũng có chút không rõ, nhưng cũng có thể xác định người kia đối với Viêm Liệt chiếm một vị trí quan trọng, kết quả thật làm người ta không mấy vui vẻ.

“Nghe ý tứ trong lời nói của anh ta thì hình như anh ta cũng có thần tượng.” Văn Mẫn vừa nói vừa gật đầu.

“Văn Mẫn, giao phó thêm cho cô, tất cả mọi tin tức về anh ta đều phải báo cáo, cô hãy tìm người tìm hiểu cặn kẽ một chút về những chuyện của anh ta. So với phần tư liệu này càng phải “hiểu biết” rõ hơn.” Bắc Đường Yên cố ý nhấn mạnh hai chữ hiểu biết, cô tin tưởng thư ký của mình có thể hiểu được ý tứ của cô.

“A, vâng, tổng giám đốc!” Văn Mẫn vô cùng kinh ngạc, tổng giám đốc phân phó thật đặc biệt nha, chẳng lẽ Viêm Liệt này có cái gì đặc biệt sao? Không thể nha! Cô đã điều tra anh rất kĩ, chuyện gia đình bình thường, kinh nghiệm phong phú đặc sắc, vẻ ngoài anh tuấn sáng chói, năng lực suất chúng, còn có thiếu sót gì nữa sao?

Văn Mẫn rơi vào mê muội.

“Văn Mẫn, tiếp tục giới thiệu một chút về người khác đi.” Bắc Đường Yên buồn cười nhìn người trợ lý bình thường vô cùng thông minh của mình. Không nghĩ tới việc nhỏ này mà cũng không phản ứng được, cô ấy không nhìn ra cô đối với người con trai tên Viêm Liệt này có hứng thú sao?

Bất quá cũng không trách cô không nghĩ tới phương diện kia, bọn họ trong mắt mọi người có khoảng cách chệnh lệch quá lớn đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.