Nơi họp mặt của hội độc thân có hại là phòng nghỉ ngơi ở tầng cao nhất của câu lạc bộ, ban đầu là mười hai người bây giờ lại có thêm một người đàn ông, cho nên cũng nhiều hơn một đề tài.
Lúc Viêm Liệt và Bắc Đường Yên đến thì nơi này chỉ mới có một nửa số người, phục vụ đưa lên một chút thức ăn để hai người giải quyết bữa trưa, khoảng ba mươi phút sau những người còn lại cũng đã đến đông đủ, khi người cuối cùng đến, Viêm Liệt cảm giác hơi thở của mỗi người trở nên bất đồng, không giống vẻ mệt mỏi mới vừa rồi, tất cả đều trở nên sinh động, sau đó Viêm Liệt đón nhận hai mươi hai con mắt làm lễ rửa tội, trở thành tiêu điểm trong phòng này.
“Viêm Liệt, bạn trai tớ. Liệt, những người này đều là bạn tốt của em, tên gọi là gì không quan trọng, sau này anh nhìn thấy mấy cô ấy thì đi đường vòng là tốt rồi, các cô ấy thuộc loại nguy hiểm.” Bắc Đường Yên chờ mọi người đến đông đủ mới giới thiệu ngắn gọn.
“Chào mọi người, rất hân hạnh được quen biết.” Bị nhiều mỹ nữ nhìn chằm chằm như vậy làm Viêm Liệt có chút khẩn trương, nhưng khi anh nghĩ đến những người này đều là bạn tốt của Bắc Đường Yên thì đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
“Không tệ.” Người bình luận đầu tiên chính là Hắc Tiệp Sa, cô là nhà thiết kế cho nên quan tâm nhất chính là vẻ bề ngoài, dáng người và khí chất, ở hai phương diện trên thì người con trai này không tệ.
Những người còn lại cũng không nói gì, chỉ gật đầu rồi cười cười, chẳng qua là đem ánh mắt thu hồi trở lại, thăm dò chuyển qua chuyển lại giữa anh và Bắc Đường Yên, mỗi người có một thái độ khác nhau.
“Không cần để ý, anh xem các cô ấy như là một đám điên khùng là được rồi.” Bắc Đường Yên nắm tay Viêm Liệt ngồi xuống, nụ cười trên mặt hết sức rõ ràng, nhìn bộ dáng của các đại gia như vậy là cô biết Viêm Liệt đã qua cửa, cô có thể không cao hứng sao.
Mọi người bắt đầu tán gẫu, Viêm Liệt không có chen vào nói mà chỉ ngồi ở một bên lắng nghe, thỉnh thoảng kinh ngạc bởi vì nội dung nói chuyện của các cô, thật không có cách nào mà... Đề tài nói chuyện của những cô gái này hết sức rộng lớn, thiên văn địa lý, chính trị quốc gia, khoai tây cải trắng, phương diện nào cũng có, hơn nữa chuyện gì cũng có thể lấy ra tán gẫu, giống như cái cô gái gọi là Diệu Thu Thu nói gần đây cô ấy trộm được vật nào có giá trị, còn có một người giống như là xã hội đen – Hoả Viêm, nghe nói cô ấy mới mua một mô hình xe tăng thu nhỏ, còn cái cô gái mặt lạnh như băng hình như mới giết tên đại thiếu gia giàu có nào đó... Anh nghe nói đến nỗi chóng cả mặt, nhưng mà mặc dù nghe rất không thực tế, nhưng anh vẫn tin tưởng những điều này là thật, từ trên người các cô này không che giấu một chút khí thế nào, anh có thể cảm giác được các cô gái này rất kinh khủng.
Tán gẫu đang đến hồi cao trào thì chuông điện thoại vang lên, trong nháy mắt những người đang nói chuyện với nhau dừng lại, tất cả mọi người đều nhìn về phía Viêm Liệt, anh xin lỗi đứng dậy.
“Thật ngại quá, các bạn cứ tiếp tục, tôi nghe điện thoại.” Cười cười xin lỗi, Viêm Liệt đi tới một góc lấy điện thoại di động ra, là Âu Nhược Nhã gọi tới, Viêm Liệt nhìn Bắc Đường Yên, cô không có nhìn anh mà đang nói chuyện cùng các bạn tốt.
“Này, tiểu Nhã.” Viêm Liệt nhận điện thoại, trong giọng nói mang theo sự bất đắc dĩ rõ ràng.
“Viêm Liệt, em đang ở trên sân thượng tập đoàn Bắc Đường, em chờ anh ba mươi phút, nếu như anh không đến, em lập tức nhảy xuống, nếu em chết thì tất cả đều là vì anh, anh nhất định sẽ hối hận cả đời.”
Giọng nói của Âu Nhược Nhã làm cho cả người anh run lên, vừa dứt lời điện thoại liền bị ngắt, Viêm Liệt nhìn chằm chằm điện thoại nửa ngày, chau mày, thần sắc lo lắng.
Mặc dù hôm nay là ngày cá tháng tư, nhưng mà Viêm Liệt cũng không nhận thấy Âu Nhược Nhã đang nói giỡn, trong giọng nói kia tràn đầy nghiêm túc và tuyệt vọng, làm cho anh chỉ cần nghe cũng có thể cảm giác được, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, vì sao tiểu Nhã lại dùng cách thức này để uy hiếp anh gặp mặt.
“Sao vậy?” Bắc Đường Yên đứng sau lưng Viêm Liệt, giọng nói lạnh nhạt hỏi.
Viêm Liệt xoay người nhìn cô, muốn từ trên gương mặt cô nhìn ra được chút gì đó, nhưng Bắc Đường Yên không có biểu tình gì, Viêm Liệt có chút chần chờ mở miệng, “Yên, em biết gì đó có đúng hay không?”
Bắc Đường Yên nhìn Viêm Liệt, cũng không trả lời, chẳng qua là trong ánh mắt sâu thẳm đó không biết là đang suy nghĩ gì, giờ phút này đột nhiên Viêm Liệt cảm thấy mình chưa bao giờ hiểu rõ cô gái trước mặt này.
“Nói cho anh biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, có chuyện gì mà anh không biết, mới vừa rồi tiểu Nhã gọi điện nói muốn gặp anh, nếu không cô ấy sẽ tự sát!” Phản ứng của Bắc Đường Yên làm anh càng thêm khẳng định cô có chuyện gì đó gạt mình.
“Bây giờ là em và bạn tốt đang gặp mặt, nếu như anh muốn biết cái gì, chờ tối về em sẽ cho anh biết, được không?” Bắc Đường Yên thở dài như có như không, giọng nói cũng chậm lại, đây coi như là cô đã thoả hiệp.
“Không, bây giờ anh phải biết, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, hơn nữa, anh muốn đi gặp tiểu Nhã, cô ấy muốn tự sát, anh không thể không đi.” Viêm Liệt rất kiên trì, hết sức kiên trì, đây là chuyện liên quan đến một mạng người.
Sắc mặt Bắc Đường Yên trong nháy mắt trở nên khó coi, trong mắt thoáng qua tia tức giận. “Anh cứ như vậy quan tâm đến sống chết của cô ta?” Giọng nói của Bắc Đường Yên lạnh nhạt, nhưng mà Viêm Liệt đang hốt hoảng cho nên cũng không để ý.
“Dĩ nhiên, anh làm sao có thể không quan tâm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, em có muốn nói cho anh biết hay không, quên đi, em không nói cũng được, bây giờ anh phải đi, thật xin lỗi.”
Viêm Liệt rất kích động, anh dĩ nhiên là quan tâm, cho dù đối phương không phải là Âu Nhược Nhã mà là một người xa lạ, nhưng mà đây là chuyện liên quan đến mạng người, huống chi Âu Nhược Nhã lại là bạn học của anh, cùng anh học tập và làm việc hơn ba năm, anh làm sao có thể không quan tâm, nhưng mà, vẻ mặt lạnh lùng của Bắc Đường Yên lúc đó làm anh không muốn hỏi nữa, liền trực tiếp rời đi, anh biết bỏ đi trong trường hợp như thế này rất là mất lịch sự, sẽ làm Bắc Đường Yên rất tức giận, nhưng anh không thể bỏ mặc Âu Nhược Nhã, coi như cô chỉ nói giỡn nhưng anh cũng phải đi xem một chút, sau đó hỏi cô ấy rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì!
“Viêm Liệt, anh xác định là muốn rời đi ngay bây giờ, em đem anh đến đây giới thiệu cho các bạn tốt của em, sau đó anh vì một cô gái mà bỏ đi sao?” Giọng nói của Bắc Đường Yên càng ngày càng lạnh, trong đó xen lẫn thất vọng và uy hiếp, làm cho bước chân Viêm Liệt dừng lại.
“Thật xin lỗi.” Cuối cùng Viêm Liệt vẫn lựa chọn rời đi, sau khi anh biến mất ở cửa phòng nghỉ ngơi thì trong phòng lâm vào một mảnh trầm mặc.
“Yên, người đàn ông của cậu rất có cá tính.” Lời nói ác độc của Tư Đồ Tử Nhiên phá vỡ không khí im lặng trong phòng, trong giọng nói đều là nhạo báng, cô cũng được coi là đại diện cho phần tử ôm bom liều chết.
“Chậc chậc, Yên, như thế nào lại thành như vậy, ngay cả đàn ông cũng không giải quyết được, không giống với cá tính của cậu mà.” Lời nói đổ thêm dầu vào lửa này tuyệt đối là của Hoả Viêm, cười nhạo trên mặt hết sức rõ ràng.
“Yên, lần này cậu chia tay quá nhanh.” Lăng Ngạo Vũ tổng kết bằng một câu nói.
Về chuyện của Viêm Liệt bọn họ cũng biết một ít, mặc dù bình thường không liên lạc với nhau nhưng tình cảm của mười hai người các cô còn thân hơn cả chị em ruột thịt, bên cạnh bạn tốt xuất hiện một người đàn ông, đương nhiên đại gia các cô cũng sẽ quan tâm, giống như là điều tra về Viêm Liệt cũng là dùng tin tức tình báo của Hoả Viêm, thu mua tập đoàn Âu thị cũng có công lao của Lăng Ngạo Vũ, bọn họ đều là người thông minh, đại khái cũng biết được chuyện gì đang xảy ra. Nhưng mà bọn họ cũng không lo lắng lắm, các cô tin tưởng vào chính mình, hơn nữa cũng tin tưởng vào bạn tốt của mình, Bắc Đường Yên nhất định sẽ xử lý được.
“Hừ, lần này là tớ sơ sót, tớ sẽ xử lý tốt, Hiên, tớ muốn tới quốc gia địa ngục của cậu chơi hai ngày, sẽ chào đón tớ chứ.” Sắc mặt Bắc Đường Yên vẫn khó coi như cũ, nhưng mà nhìn thấy trong mắt các đại gia là sự quan tâm thì cô cũng hoà hoãn rất nhiều, cô cảm giác mình cần thời gian để tỉnh táo lại, suy nghĩ thật tốt về vấn đề của Viêm Liệt, quyết định đến quốc gia của Hoàng Phủ Hiên giải sầu đi.
“Hết sức hoan nghênh.”
Tư Lan là tên quốc gia do Hoàng Phủ Hiên cai trị, một hòn đảo tràn đầy chất thơ và màu sắc lãng mạn.
Sau khi đem tất cả công việc trong công ty giao lại cho Văn Mẫn, Bắc Đường Yên thưởng cho mình một kỳ nghỉ ngắn ngày, ở trên quốc gia tràn đầy hơi thở đại dương hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp, vui đến nỗi quên cả trời đất, Hoàng Phủ Hiên nhìn bộ dáng của Bắc Đường Yên, cô cảm thấy giống như mình đem một con côn trùng về nuôi béo sau đó cho nó bay tán loạn, quậy phá và phóng điện khắp nơi.
“Bắc Đường tiểu thư, tối hôm nay em có rảnh không, không biết anh có vinh hạnh được mời em đi ăn tối không?” Nói ra những lời này chính là một người con trai hết sức ưu tú, dáng người cao nhất, phong thái tự nhiên phóng khoáng, bạch mã vương tử điển hình, hắn là anh họ của Hoàng Phủ Hiên – Hoàng Phủ Dật Đình, sở dĩ mang họ Hoàng Phủ là vì gia tộc Hoàng Phủ luôn do con gái làm chủ, cho nên toàn bộ đều lấy họ mẹ.
Cái người Hoàng Phủ Dật Đình này không phải sinh sống ở Tư Lan, công ty của hắn chủ yếu ở các nước Âu Mĩ, nhưng mà hắn là người theo đuổi sống chết Bắc Đường Yên, buổi tối ngày Bắc Đường Yên đặt chân lên đất Tư Lan thì Hoàng Phủ Dật Đình cũng ngồi trên máy bay tư nhân trở lại Tư Lan, sau đó vẫn đi theo sau lưng Bắc Đường Yên, đây đã là ngày thứ ba.
“Hoàng Phủ Dật Đình, bộ dáng này của anh thật là sỉ nhục người nhà họ Hoàng Phủ, cô gái này có cái gì tốt, tại sao anh luôn theo đuổi không buông tha đây?” Nghe được lời nói của Hoàng Phủ Dật Đình, Bắc Đường Yên còn chưa có trả lời thì Hoàng Phủ Hiên đứng bên cạnh đã châm chọc, mỉa mai anh họ của mình.
“Nữ hoàng bệ hạ, ngài là đang ghen tỵ với sự xinh đẹp của Bắc Đường tiểu thư sao, không có đàn ông theo đuổi không phải lỗi của ngài, cầu xin ngài không cần biểu đạt hận ý rõ ràng như vậy, vốn đã rất khó nhìn, làm như vậy còn khó coi hơn!” Sắc mặt của Hoàng Phủ Dật Đình vẫn không thay đổi, giọng nói nghe giống như là đang khoe khoang.
“Ha ha, em làm sao lại ghen tỵ với Yên chứ, em đang ghen tỵ với anh đó, da mặt dày như vậy, thị lực kém như vậy, phải làm như thế nào mới có thể rèn luyện đến trình độ như anh được đây.”
“Hừ, cô gái kia, xin đừng quấy rầy tôi theo đuổi Bắc Đường tiểu thư được không, ngài nhất định là có chính vụ còn chưa xử lý đúng không, không cần ở nơi này lãng phí thời gian.” Hoàng Phủ Dật Đình quyết định không cãi nhau với cô em gái khó ưa này nữa, anh cũng không muốn lưu lại ấn tượng xấu ở trước mặt Bắc Đường Yên.
“Bắc Đường tiểu thư, em có muốn dùng bữa tối với anh không?” Hoàng Phủ Dật Đình chuyển tầm mắt trở lại trên người Bắc Đường Yên.
Bắc Đường Yên nhìn hắn một cái, sau đó buông ly rượu trên tay xuống bàn, đứng lên. “Hết sức vinh hạnh.” Bắc Đường Yên cười thật xinh đẹp, sau đó ở cái nhìn bất đắc dĩ và soi mói của Hoàng Phủ Hiên rời đi cùng Hoàng Phủ Dật Đình, Hoàng Phủ Dật Đình đắc ý liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Hiên, Hoàng Phủ Hiên ở trong lòng thầm mắng hắn ngu ngốc, theo tính tình của Yên, nếu như cô ấy thích người nào thì sẽ không bày ra thái độ như vậy, coi như là đồng ý đi ăn cơm thì sao, cũng không thể xảy ra chuyện gì!
Hoàng Phủ Hiên nhìn bóng lưng hai người ngày càng xa, uống cạn ly rượu trong tay, ở trong lòng suy đoán bước kế tiếp của Bắc Đường Yên, nghe nói tính tình người con trai kia rất không ổn định, Yên sẽ xử lý thế nào đây.
Ngày sáu tháng tư, buổi tối.
Bắc Đường Yên ở trong một căn biệt thự bên ngoài ngoại ô thành phố, nơi đây được trang trí đầy đủ trang thiết bị hiện đại, bao gồm sân bay hạ cánh tư nhân, trải qua sáu ngày nghỉ ngơi, Bắc Đường Yên ở Tư Lan suy nghĩ sáng suốt được rất nhiều chuyện, cảm giác như nội tâm đã trở nên yên tĩnh rất nhiều, làm cho người ta đoán không ra cô đang suy nghĩ cái gì.
Lấy điện thoại ra, từ lúc cô giao phó công việc cho Văn Mẫn vẫn tắt nguồn cho đến bây giờ, không liên lạc với người bên ngoài.
Mấy chục cuộc gọi và tin nhắn, xem qua một lần, cái nào nên xoá liền xoá, cuối cùng chỉ còn lại một người không có xử lý - Viêm Liệt.
Thứ nhất: Yên, tại sao lại làm như vậy, tại sao, anh trơ mắt nhìn cô ấy nhảy xuống trước mặt anh.
Đây là ngày một tháng tư, giọng nói Viêm Liệt nghe qua rất đau khổ, Bắc Đường Yên cau mày, tiếp tục nghe tin nhắn thoại thứ hai.
Thứ hai: Yên, em đang ở đâu, nghe điện thoại của anh đi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, anh muốn nói rõ ràng với em.
Đây là ngày hai tháng tư, hình như Viêm Liệt đã tỉnh táo lại, trong giọng nói mang theo sự khẩn xin, Bắc Đường Yên tiếp tục cau mày, mở ra tin nhắn thứ ba, là ngày hôm qua.
Thứ ba: Chúng ta nói chuyện một chút.
Ngắn gọn sáu chữ, giọng nói của Viêm Liệt thật là lạnh nhạt, Bắc Đường Yên chưa từng nghe anh nói chuyện như vậy, chân mày không hề nhíu chặt nữa, Bắc Đường Yên nheo lại hai mắt, thoạt nhìn hết sức nguy hiểm.
Nhấp nhấp ngón tay, cô gọi điện cho Văn Mẫn, chỉ một lát sau điện thoại liền được thông.
“Tổng tài! Ngài trở về chưa?" Giọng nói của Văn Mẫn hình như rất kích động.
“Được rồi.” Bắc Đường Yên đáp một tiếng.
“Tổng tài, Âu Nhược Nhã đã chết, từ trên sân thượng của tập đoàn Bắc Đường nhảy xuống, chuyện này đã kinh động đến cảnh sát, nhưng mà là cô ấy tự sát, có rất nhiều người chứng kiến, đã xử lý xong tất cả rồi, chẳng qua là Viêm tiên sinh hình như không được tốt lắm, lúc đó anh ấy cũng ở hiện trường, hai người nói chuyện với nhau những gì cũng bị ghi lại, em đã sửa sang lại tài liệu đặt trên bàn làm việc của ngài.”
“Chết?” Nghe Viêm Liệt nhắn lại Bắc Đường Yên cũng đã đoán được kết cục này, cũng không phải là quá kinh ngạc, cô hỏi như vậy chỉ là muốn xác định một chút.
“Chết, tử vong tại chỗ!”
“Được, rất tốt, mấy ngày nay cô cực khổ rồi, ngày mai tôi sẽ đến công ty.” Bắc Đường Yên cúp điện thoại, lái xe đến công ty.
Chết cũng không phải là sự lựa chọn khó khăn, dù sao món nợ này ngàn vạn lần cũng không thể xoá sạch nhanh như vậy, Bắc Đường Yên lộ ra một tia cười lạnh, đối đầu với cô thì chính là kẻ thù, đối với kẻ thù cô không bao giờ thương tiếc, mặc dù không nghĩ tới là sẽ ép chết Âu Nhược Nhã, nhưng kết quả như vậy lại làm cho cô rất thích thú, cô đã sớm nói Âu Nhược Nhã là một cô gái ngu xuẩn, cho nên sẽ hèn yếu lựa chọn cái chết, không, có lẽ không phải là hèn yếu, mà là thủ đoạn cuối cùng, đoán chừng phản ứng của Viêm Liệt sẽ rất mạnh mẽ, dù sao người con trai kia quá thiện lương, anh nghĩ cái chết của Âu Nhược Nhã có liên quan đến mình, sau đó liền tự trách ôm đau khổ về phía mình, ha ha, mà anh tự trách và đau lòng rồi sẽ làm cái gì đây, là chửi cô hay sẽ hận cô, Bắc Đường Yên không biết, nhưng lại dự đoán được hoàn cảnh khi hai người gặp lại sẽ không lạc quan cho lắm.
Mà đây có lẽ là mục đích cuối cùng của cô gái kia, dùng cái chết để đổi lấy sự chú ý của Viêm Liệt, sau đó cũng là sự trả thù đối với cô, nghĩ rằng Viêm Liệt sẽ bỏ cô mà đi, thậm chí Bắc Đường Yên có thể nghĩ đến đoạn đối thoại của bọn họ, tưởng tượng thấy tình cảnh lúc ấy, Bắc Đường Yên cười giễu cợt, chuyện này đối với cô mà nói cũng không sao cả, bởi vì cô đã có quyết định, ngày mai là sinh nhật của cô, cũng là ngày cô cho Viêm Liệt cơ hội cuối cùng, nếu như Viêm Liệt không có làm ra loại chuyện khiến cô thất vọng, cô vẫn sẽ đối xử với anh như trước kia, nhưng nếu như Viêm Liệt vì cái chết của cô gái kia mà làm cho cô không vui, vậy thì đừng trách sao cô vô tình!
Ở dưới ánh sáng mờ mờ tối, nụ cười giễu cợt của Bắc Đường Yên biến thành nụ cười lạnh lùng, có vẻ đặc biệt tàn ác.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]