Chương trước
Chương sau
Lý Vũ Hiên không dám xem nhẹ, chẳng thèm đi làm nữa để đưa Đậu Đậu đến bệnh viện, Lý Tiểu Lỗi thì có thái độ quan tâm đúng là quá hiếm thấy, vội vội vàng vàng nhảy lên xe đi theo, đến bệnh viện kiểm tra xong, xác nhận không có nghi ngờ gì nữa, thực sự là có thai rồi, khoảng ba tuần tuổi.

Lý Tiểu Lỗi nhìn tờ kết quả kiểm tra, sau lưng toát mồ hôi lạnh.

Vốn cho rằng chỉ là giúp ông nội làm chút chuyện, là chia rẽ hai người chẳng thích hợp thương yêu nhau chút nào, thực sự không ngờ rằng sẽ có thai, khiến cho sinh mệnh nhỏ còn chưa được sinh ra đời mất đi người cha của mình, thật không ngờ tới, thật sự không ngờ tới.

Không có tình yêu thương của cha, cái cảm giác khát vọng có được nó, những người không từng trải qua sẽ không thể hiểu được, khi nhìn thấy những đứa trẻ khác được chiều chuộng nũng nịu chạy vào trong lòng cha mẹ chúng, tức giận với cha mẹ chúng, trong lòng tràn ngập cảm giác oán hận và đố kị vùng với sự đau đớn khôn cùng, ngay đến như một người đàn ông trưởng thành lúc nào cũng thấy lạnh băng băng, khi nhìn thấy cha của mình, trong ánh mắt vẫn luôn toát ra cảm giác ấm áp thương yêu, đó đều là những thứ mà đứa trẻ bị mất đi cả cha lẫn mẹ khát vọng thèm muốn đến cực độ.

Lý Tiểu Lỗi hiểu rõ nỗi đau khổ đó, cái thứ cảm giác cầu mong đau khổ nhưng không bao giờ có thể đạt được, cái khát vọng được ăn một cái bạt tai của cha, cái khát vọng được nghe những lời nói hiền từ của mẹ, nhưng mà, chẳng còn nữa rồi, xung quanh chỉ còn lại những sự thương hại lạnh nhạt, hoàn toàn chẳng có chút quan tâm nào, mỗi người đều dùng ánh mắt nhìn một đứa trẻ mồ côi để nhìn mình, nói những lời vô tâm, tính cách càng ngày càng xấu, cố gắng dùng đủ mọi trò ác độc để đuổi những người đáng ghét đó tránh xa khỏi mình.

Nhưng mà…

Lý Tiểu Lỗi quay đầu nhìn trộm Đậu Đậu, cô gái đó, có chút ngốc nghếch, có chút ngây ngô, nhưng cô ta nấu cơm rất ngon, cô ta chẳng quan tâm mình là ai, hình dáng thế nào, cô ta từ trước đến nay chưa bao giờ nhìn mình với ánh mắt thương hại khiến người ta thấy đáng ghét cả, trong mắt của cô ta lúc nào cũng đầy cái vẻ tôi chẳng tính toán gì với cậu cả, nhưng vẫn âm thầm quan tâm, bị ức hiếp đến cực điểm, dáng vẻ uất uất ức ức đó, cái gương mặt thở phì phò hai tay chống vào hông, đều làm cho người ta tức phát điên lên.

Lý Tiểu Lỗi đột nhiên có thứ cảm giác xa lạ, đã từ rất lâu rồi, dường như rất ít khi có thể phát giác được, cái cảm giác gọi là có lỗi.

Đậu Đậu sắc mặt tái xanh ngồi trong phòng nghỉ ngơi, cúi đầu xuống, dáng vẻ như hoàn toàn bị đánh bại.

Lý Tiểu Lỗi ngồi ở chỗ xa xa, lòng hoang mang nhìn trộm cô.

Lý Vũ Hiên thần sắc trầm nặng hơn rất nhiều cầm đơn thuốc đi ra “Đậu Đậu, bác sĩ nói em hơi thiếu máu, phải chú ý dinh dưỡng và nghỉ ngơi” dùng ánh mắt quét qua dò xét Đậu Đậu “Đi, về nhà thôi.”

Đậu Đậu nhăn lại, nước mắt không nén được lại rơi xuống “Hồ Ly làm thế nào đây… nếu anh ấy bỏ em… Bảo Bảo sẽ không có cha nữa… em… em lại không biết chăm Bảo Bảo…”

Lông mày Lý Vũ Hiên hơi hơi rung động, không nói gì cả, nắm chặt lấy bàn tay lạnh băng của Đậu Đậu đi ra khỏi bệnh viện.

Lý Tiểu Lỗi đi ở phía sau thần sắc rất phức tạp.

Sau khi về đến nhà, Lý Vũ Hiên bảo trợ lý tìm một bảo mẫu có kinh nghiệm đến, Đậu Đậu sống chết không đồng ý, nói là không muốn để người khác biết, còn nói mình làm việc nhà coi như là tập thể dục, còn có thể ổn định tâm trạng.

Kì thực là sợ nếu không có việc gì làm, sẽ không chịu đựng được mà thực sự sụp đổ mất.

Sinh mệnh trong bụng đến rất ngoài ý muốn, không chỉ khiến cho tất cả mọi người đều ngạc nhiên, mà đến bản thân mình cũng ngạc nhiên hoảng loạn đến luống cuống hết cả tay chân, từ trước đến nay chưa từng chuẩn bị tâm lý qua, không có cách nào tiếp nhận được sự quan trọng của sinh mệnh, còn có cuộc hôn nhân gặp phải sóng gió mưa bão nữa.

Cô không muốn người ngoài ở trong nhà chăm sóc, Lý Vũ Hiên cũng không miễn cưỡng, chỉ mời người làm công theo giờ, mỗi ngày đến quét dọn vệ sinh, mua sắm đồ đạc, không giao cho cô làm các việc nặng, các việc giống như lau sàn nhà chẳng hạn đều giao cho người làm công theo giờ làm.

Công ty gọi điện đến, nói là có cuộc gặp với vị khách quan trọng, Lý Vũ Hiên dặn dò mấy câu rồi vội vàng đi làm, lúc sắp đi còn bảo Lý Tiểu Lỗi nhốt con Đá vào, nói sau này không được phép cho chó vào phòng, vì vi khuẩn hơi nhiều.

Lý Tiểu Lỗi ngoan ngoãn dắt con chó ra ngoài.

Lý Vũ Hiên đi rồi, Đậu Đậu ngồi ngây ra trên sofa, càng nghĩ trong lòng càng thấy buồn, chán nản đứng dậy dọn dẹp nhà, Lý Tiểu Lỗi mặt lạnh băng băng nói anh hai tôi không cho phép cô làm việc nhà, anh hai nói cô phải nghỉ ngơi cho tốt, Đậu Đậu lòng dạ rối bời, vội vã chạy lên lầu thay quần áo chạy xuống, nói với Lý Tiểu Lỗi “Tôi đi mua thức ăn đây.”

Lý Tiểu Lỗi lại chẳng chơi điện tử nữa, nhìn theo cô như theo dõi phạm nhân vậy.

“Đợi tôi với.”

Lý Tiểu Lỗi cầm áo khoác chạy ra ngoài, Đậu Đậu cầm túi đựng đồ đi ra ngoài biệt thự gọi xe, bởi vì không có việc gì không gọi điện đặt taxi trước nên phải đi bộ rất xa đến một điểm dừng xe mới có xe để đi, bây giờ mà gọi xe còn phải đợi rất lâu, Đậu Đậu muốn yên tĩnh một mình, nên đi bộ đến qua bãi đỗ xe.

Lý Tiểu Lỗi đuổi theo đến nơi, thở phì phì hỏi “Sao cô không gọi xe?”

Đậu Đậu chỉ chỉ vào cái trạm dừng xe dường như chẳng nhìn thấy chiếc xe nào nói “Chỉ có hai ba km, đi bộ một lát là đến.”

Hai ba km? tôi thấy phải bảy tám km, đến tận chỗ bên kia núi! Lý Tiểu Lỗi trừng mắt mắt lườm, nôn nóng “Bây giờ cô như thế này còn muốn chạy loạn lên sao, không gọi xe đi bộ dưới trời nắng như thế này, cô có biết là cô thiếu máu không?! Về nhà đi!”

Đậu Đậu bĩu môi ra, chẳng thèm để ý đến cậu ta đi thẳng về phía trước, Lý Tiểu Lỗi chạy đến lôi lại, tức giận quát lớn nói “Không được đi.”

“Tôi không có yếu ớt như vậy” Đậu Đậu giằng cánh tay ra “Cậu về chơi với con Đá đi.”

“Tôi chẳng rỗi hơi chơi với nó” Lý Tiểu Lỗi khịt mũi một cái “Con chó đáng chết đó rụng lông phiền chết đi được, cô đừng mua thức ăn nữa, tối nay thịt nó ăn.”

Đậu Đậu:…! ! (Thứ nguyên liệu giá ba vạn tệ…)

Giằng co mãi, Lý Tiểu Lỗi đành phải để cho Đậu Đậu chạy lung tung, Đậu Đậu nhăn mặt lại, tức giận ngườm ngườm Lý Tiểu Lỗi, Lý Tiểu Lỗi đấu không lại cô, chẳng nói gì, nghĩ một lát rồi quỳ xuống trước mặt Đậu Đậu, hai tay vắt ra phía sau lưng “Lên đi.”

“Sao?”

“Ít nói đi” sắc mặt Lý Tiểu Lỗi hơi hồng hồng “mau lên đi.”

Lúc này Đậu Đậu mới hiểu ra Lý Vũ Hiên muốn cõng mình, mặt ngượng ngùng đỏ lên, vội vàng xua tay “Không cần đâu, cậu gầy như vậy…”

Lý Tiểu Lỗi nôn nóng, đang quỳ nhảy phắt dậy “Cô xem thường tôi?”

Đậu Đậu chớp chớp mắt “Không có.”

Lý Tiểu Lỗi hừm một tiếng, quay người mặc kệ cô, nhưng không đi, mấy giây sau mới quay mặt tức giận trừng mắt nhìn cô.

Đậu Đậu lắc đầu, đứa trẻ này lại lên cơn gì rồi?

Đúng lúc có một chiếc xe vừa đưa khách đến khu biệt thự về đi qua, Đậu Đậu lên xe rồi hỏi cậu có đi hay không, Lý Tiểu Lỗi lườm một cái, rồi làm bộ mặt sầm xì trèo lên xe, cả đoạn đường càu nhàu “Trong nhà có gì ăn được, việc gì phải đi mua, mất công quá đi mất.”

Đậu Đậu giáo huấn cậu ta “Con Đá là thú cưng, không thể ăn được.”

Lý Tiểu Lỗi chớp mắt “Tôi nói ăn được là có thể ăn được.”

Đậu Đậu tức xì khói ra ngoài “Con Đá đáng yêu như vậy, sao cậu có thể lỡ lòng ra tay với nó chứ.?!”

Lý Tiểu Lỗi hừm “Còn cô thì sao, cả ngày cô bắt gà giết cá chặt chặt băm băm, sao không nói những lời thừa thãi như vậy, con gái à, thật phiền phức, vợ tôi mà cũng phiền phức thế này thôi sẽ đem chiên cô ta lên.”

Đậu Đậu:…! ! !

Lái xe taxi:…! ! ! ! ! ! !

Đến siêu thị, Đậu Đậu đẩy xe hàng, Lý Tiểu Lỗi chưa đi siêu thị bao giờ, mắt lồi ra to như hai con trâu nhòm ngó xung quanh, hưng phấn rú ầm lên “Oa, hóa ra đây là chợ tập trung bán hàng?!”

“Đây là siêu thị cao cấp.”

“Oa oa, đồ ở đây không cần trả tiền à, có thể lấy tự nhiên à, sao lại không có nhân viên thu tiền thế?”

“Quầy thu tiền ở bên kia.”

“Lẽ nào ăn hết ở trong này, thì qua đó phải mổ bụng ra tính tiền sao?”

“…”

Đậu Đậu đi phía trước, nỗ lực giữ cự li cách Lý Tiểu Lỗi 10 mét, Lý Tiểu Lỗi vô cùng hứng thú, nhìn thấy cái gì cũng muốn lấy, chẳng mấy chốc chiếc xe đẩy đã đầy ắp, Đậu Đậu chống tay vào eo, không thể nhịn thêm nữa “Lý Tiểu Lỗi, cậu muốn chạy trốn?”

“Cái gì?”

“Mua nhiều đồ thế này, cậu chuẩn bị dọn ra hoang đảo nghỉ à?”

Lý Tiểu Lỗi lắc đầu hừm hừm “Dù gì cũng chẳng dùng tiền của cô” nói xong thì vứt một chiếc thẻ ra “Tôi sẽ thanh toán.”

“Đây không phải là vấn đề thanh toán!” Đậu Đậu moi bình sữa dưới xe lên giơ ra trước mặt Lý Tiểu Lỗi chất vấn “Cái này cũng muốn mua?”

Lý Tiểu Lỗi nhìn một cái “Dù gì sớm muộn gì cũng phải mua.”

“Còn gần 9 tháng nữa!”

Lý Tiểu Lỗi “Để đó thì cũng có hỏng đâu, nếu cần thì cô đi tìm con Đá luyện tập trước, để tránh đến lúc đó lại không biết cho bú thì mất mặt lắm.”

Đậu Đậu: …╭(╯^╰)╮!

Đậu Đậu lật lật rồi lấy ra một đống băng vệ sinh!

“Cậu lấy nhiều như vậy để làm gì chứ?!!”

Lý Tiểu Lỗi nghiêm túc giải thích “Cô mở mắt to như vậy làm gì chứ, xấu chết đi được, chẳng phải chỉ là hai bao giấy ăn sao, đúng là lắm chuyện.” (Kì thực là nhìn thấy vỏ bao đẹp, nên mua nhiều hơn mấy gói)

Đậu Đậu:… (Quả nhiên có tư duy không giống người bình thường)

Khi đi ra ngoài gọi xe, Đậu Đậu đang định xách mấy cái túi, Lý Tiểu Lỗi đã hất tay cô ra “Cô thò tay ra làm gì, đứng một chỗ đi, đồ gấu trúc.”

“Sao?”

“Quốc bảo đáng trân trọng đó, ngốc chết đi được” Lý Tiểu Lỗi gõ gõ vào mặt cô gái “Sau này gọi cô là gấu trúc nhé.”

Đậu Đậu nhe răng ra.

Lý Tiểu Lỗi vội nhảy sang một bên “Cô đừng có nổi điên lên, gọi là Hùng Hùng được chưa, vốn dĩ cô họ Hùng con gì.”

Đậu Đậu nghĩ ngẫm ‘Hùng Hùng’ so với ‘này’, ‘cô gái’ dễ nghe hơn một chút, thế là mặt mũi hằm hằm gật gật đầu “Cũng được.”

Lý Tiểu Lỗi ấm ức “Gấu trúc đáng yêu như vậy, vốn dĩ còn muốn gọi cô là gấu chó cơ, thích chó như vậy…”

Đậu Đậu:…! !

Lý Tiểu Lỗi sai tài xế giúp xách đồ vào xe, tất cả 15 túi, bên trong thứ gì cũng có, rất là nặng, lên xe Lý Tiểu Lỗi rút ra hai tờ tiền hồng hồng đặt lên kính gạt gió “Đợi chút nữa giúp tôi xách vào bếp, tiền thừa coi như phụ phí.”

Đậu Đậu:… (Này, thừa hơn trăm tệ đó)

Tài xế taxi:… (Đúng là con nhà giàu)

Đậu Đậu:… (Ông sai rồi, cậu ta là con nhà đại gia)

Lý Tiểu Lỗi:… (Tôi là mỹ nam nhân)

Đậu Đậu và tài xế taxi:… (Khinh thường!)

Lý Vũ Hiên vẫn phải tăng ca như cũ, Đậu Đậu ăn cơm xong thì chuẩn bị làm cơm mang đi cho anh, Lý Vũ Hiên đã từng than vãn cơm của công ty càng ăn càng khó nuốt, ăn vào còn đau dạ dày, nên bảo Đậu Đậu làm nhiều một chút mang đến cho anh, Đậu Đậu chẳng có việc gì làm cũng chán, liền đồng ý.

Lúc sắp đi, Đậu Đậu lấy mấy gói ‘giấy ăn’ đặt lên bàn của Lý Tiểu Lỗi, tối cậu ta chơi điện tử nhất định sẽ đói, đến khi đó sẽ ăn bánh mì với tương ớt, sau đó… lau tay.

Đậu Đậu nghĩ ngẫm thấy vui, lòng dạ thư thái cầm hộp cơm lên chiếc xe do Lý Vũ Hiên phái về.

Trong công ty công có nhiều người tăng ca, trừ Lý Vũ Hiên ra chỉ có mấy trợ lý, Đậu Đậu ôm hộp cơm đến, Lý Vũ Hiên vội ra ngoài cầm hộp cơm “Có mệt không, còn khó chịu không?”

Đậu Đậu cười hì hì lắc đầu “Không khó chịu.”

Lý Vũ Hiên ngồi xuống ăn cơm, Đậu Đậu thuận tay giúp anh chỉnh lý giấy tờ, nhìn thấy những lỗi rất thường gặp trên văn kiện, ngồi xuống nói với Lý Vũ Hiên “Hồ Ly anh xem này, bản thảo của phòng kế hoạch đưa cho anh sau khi xem xong anh phải viết ý kiến lên, còn phải kí tên và ghi chú lên lịch trình, không được chỉ viết một chữ ‘đọc’.

Lý Vũ Hiên liếc mắt qua “Ừ.”

“Còn cái này.” Đậu Đậu cầm tờ giấy xin nghỉ lên “nếu như anh đồng ý cho anh ta nghỉ, anh viết ‘đồng ý cho nghỉ’ hoặc ‘phê chuẩn cho nghỉ’, không thể viết ‘chuẩn tấu’ (Toát mồ hôi).”

Lý Vũ Hiên không nhẫn nại nhìn một cái, nghiến răng nghiến lợi “… Ông đây thật sự làm đủ rồi mẹ nó chứ.”

Đậu Đậu rất biết thời thế ngâm chặt miệng.

Lý Vũ Hiên ăn cơm xong tiếp tục làm việc, Đậu Đậu vừa đọc báo vừa đợi anh xong việc cùng về, Lý Vũ Hiên làm việc một lúc liền thấy sốt ruột, kéo Đậu Đậu đến giúp, Đậu Đậu đã quen với những công việc này, có cô chỉnh lý và giúp đỡ công việc nhẹ nhàng hơn không ít.

Nửa đêm rồi.

Đậu Đậu ngáp dài, đến ngồi tựa lên sofa mơ hồ.

Lý Vũ Hiên dừng tiếng chiếc bút máy đang loạt xoạt lại, chuyển ánh mắt dịu dàng sang hướng của cô, dường như chỉ có những lúc cô ngủ, mới dám nhìn cô như thế này, mới không cần che giấu đi tình cảm của mình.

Đứng dậy đi ra khỏi chiếc ghế, Lý Vũ Hiên đến quỳ xuống trước sô pha, nhẹ nhàng hôn lên trán cô.

Gần đây cô ấy rất mệt mỏi, cô ấy ngủ rất sâu.

Một nụ hôn nhè nhẹ đã khiến cho tình yêu điên cuồng ẩn giấu tận sâu trong lòng mình nhanh chóng trào dâng lên, nhưng con người đáng trân trọng gặp mà lại chẳng thể có được, Lý Vũ Hiên sắp phát điên lên rồi, chỉ muốn nắm chặt lấy tay cô chạy đến một nơi không ai quen biết để bắt đầu lại, muốn ôm lấy cơ thể mềm mại bé nhỏ của cô để cùng ngắm cảnh mặt trời mọc tuyệt đẹp, muốn nghe tiếng cằn nhằn dịu dàng của cô, muốn nhìn thấy dáng vẻ nghiêng đầu của cô, muốn nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của cô, muốn ăn cơm do cô nấu, muốn…

Lý Vũ Hiên vò mạnh đầu, cảm giác đau đớn tràn ngập trong tim.

Một khi đã phát ra rồi thì không thể thu lại, cũng chẳng có cách gì để rời đi, chiếc môi ấm nóng từ trên trán di chuyển từ từ xuống phía dưới, nụ hôn vừa khao khát lại vừa trân trọng, phủ nên từng li từng tấc trên khuôn mặt cô, rồi chạy thẳng xuống chỗ đôi môi mềm mại, cẩn thận tô vẽ liếm mút sự dịu dàng, thậm chí không cách nào khống chế được nó cho nó khỏi tiến sâu vào trong, chiếc lưỡi từ từ tiến vào, đang ngủ yên tĩnh, chẳng chút phòng bị.

Không chịu được nữa rồi.

Càng hôn càng sâu, người Lý Vũ Hiên nóng bừng lên, không cách nào khắc chế được đưa tay ôm chặt lấy vai cô, tham lam hút hết sức sống trong miệng cô, càn bướng muốn chiếm từng li từng tấc trong miệng cô, mùi vị của cô ấy sao lại ngọt ngào và hấp dẫn đến vậy.

Đột nhiên Lý Vũ Hiên bất ngờ nhìn thấy một cặp mắt mở trừng ra, trong cặp mắt đen lay láy toàn là gương mặt đang mê loạn vì tình của mình.

Cô ấy tỉnh rồi! !

Lý Vũ Hiên sợ hãi ngồi phệt xuống đất, lo lắng như đứa trẻ bị người ta phát hiện khi ăn vụng kẹo, sắc mặt thay đổi, ngập ngập ngừng ngừng “Anh… anh…”

Đậu Đậu cũng vừa mới tỉnh, nhìn thấy Hồ Ly sợ đến mức nói không thành lời, cũng chẳng nhẫn tâm nói gì.

“… Em đi về đây.”

Thu dọn hộp cơm lại, Đậu Đậu cúi đầu đi ra ngoài.

Lý Vũ Hiên cầm áo khoác và chìa khóa vội vã đuổi theo “Anh lái xe đưa em về.”

Không khí trong xe rất bức bối, Đậu Đậu lấy hết dũng khí “Hồ Ly, sau này đừng như vậy nữa, em kết hôn rồi.”

Lý Vũ Hiên chẳng nói tiếng nào.

Đậu Đậu lại nói “Em có con rồi.”

Lý Vũ Hiên nắm chặt lấy vô lăng, tình cảm kích động lắng xuống một chút “Anh không để ý.”

Đậu Đậu nhỏ tiếng nói “Em để ý.”

Sắc mặt Lý Vũ Hiên thay đổi, phải mất rất lâu mới bình tĩnh lại được, không nói gì nữa.

Đến nhà, thấy Lý Tiểu Lỗi vẫn nằm trong phòng chơi điên tử, Lý Vũ Hiên vừa đi đến cửa phòng đã trợn mắt kinh ngạc, chỉ nhìn thấy Lý Tiểu Lỗi rút một cái ‘giấy ăn’ từ trong gói ‘giấy ăn’ ra một cách quang minh chính đại rất tự nhiên lau lau vết tương ớt dính trên miệng, rồi lại lau lau tay, vo thành cuộn ném vào sọt giác, càu nhàu nói “Dầy như thế này, thật khó dùng.”

Lý Vũ Hiên:…! ! !
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.