Tịch Nhất đã đợi cô ở cửa bệnh viện.
Cách thời gian gặp mặt nhau vào lần trước cũng đã rất lâu rồi, Lục Thanh Du không ngờ đến cô lại gặp Tịch Nhất trong tình huống như vậy.
Lục Thanh Du nhớ đến chuyện lần trước, vẫn cảm thấy có chút xấu hổ.
Cô mỉm cười gọi một tiếng: "Anh Tịch."
Tịch Nhất vẫn có bộ dạng hào hoa phong nhã: "Em có thể trực tiếp gọi anh là Tịch Nhất, anh với anh của em là bạn bè của nhau. Mẹ của anh cũng là đồng nghiệp của mẹ em, không cần phải xa lại như thế."
Cô cảm thấy lời nói của Tịch Nhất có lý, nhẹ nhàng gật đầu: "Vậy anh cũng gọi em là Thanh Du đi."
Tịch Nhất đáp lời cô bằng một nụ cười, sau đó hai người bọn họ trực tiếp đi vào trong phòng bệnh, cũng không trò chuyện với nhau lâu.
Tình huống của Lục Tử Uyên nói không nghiêm trọng thì cũng không nghiêm trọng, nói nghiêm trọng thì cũng nghiêm trọng.
Trên đùi của anh ta có một vết cắt rất sâu, sâu đến độ đủ thấy xương, nhưng mà không làm bị thương xương cốt, vết thương ở trên người hơi nhiều, hơi thở nồng nặc mùi rượu không thể che giấu được.
Anh ta nhìn thấy Lục Thanh Du đến, hơi giật mình một chút, quay đầu nhìn về phía Tịch Nhất, hơi bất mãn mà nói: "Không phải đã nói là không có chuyện gì rồi sao, tại sao cậu còn gọi điện thoại cho em ấy làm gì?"
Tịch Nhất cũng không tức giận, chỉ cười cười một tiếng.
Lúc bệnh tật vẫn phải có người thân bạn bè ở bên cạnh mới tốt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-than-bi/1814190/chuong-818.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.