An Hạ thấy Tô Ánh Nguyệt lâm vào trầm tư thì hỏi: “Cậu đang nghĩ gì vậy? Có phải cậu biết một chút về bí mật của Tô Yến Nhi không?”
Tô Ánh Nguyệt hoàn hồn, cô cười nói: “Đúng thế, đương nhiên là tớ biết một vài bí mật của chị ấy rồi, dù sao trước kia tớ cũng là kẻ thù không đội trời chung của chị ấy mà.”
“Vậy cậu nói cho tớ đi!”
“Không nói.”
“…”
Sau khi An Hạ về, Tô Ánh Nguyệt nghĩ một lát rồi vẫn gọi cho Tô Yến Nhi.
Khi Tô Yến Nhi nghe điện thoại thì vừa khéo Tô Diễm đang ngủ trưa.
Cô kéo góc chăn cho Tô Diễm rồi tới chỗ khác nghe điện thoại.
“Gần đây chị khoẻ không?”
Giọng Tô Ánh Nguyệt nhẹ nhàng mềm mại, hình như bây giờ càng ngày cô ấy càng dịu dàng, lần trước Tô Yến Nhi gặp cô ấy đã có cảm giác này.
Có lẽ người sống hạnh phúc đều như vậy, sẽ trở nên ngày càng dịu dàng, ngày càng ôn hoà nhã nhặn.
“Rất khoẻ, em thì sao? Bụng em bây giờ bắt đầu lớn rồi nhỉ?”
Cô nói chuyện phiếm với Tô Ánh Nguyệt một lát.
Cuối cùng, Tô Ánh Nguyệt thử hỏi dò: “Ở Cảnh thành vẫn quen chứ? Dù sao từ nhỏ chị đã sống ở phía Nam, có từng nghĩ sẽ về thành phố Vân Châu không?”
Tô Ánh Nguyệt dè dặt dò hỏi khiến Tô Yến Nhi không khỏi đỏ vành mắt.
Nếu như cô có thể tỉnh ngộ sớm hơn chút thì có lẽ sẽ không phải sống như bây giờ.
Nhưng thông thường câu chuyện bắt đầu bằng hai chữ “nếu như” đều không có khả năng xảy ra.
Ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-than-bi/1814181/chuong-809.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.