Chương trước
Chương sau
Tô Yến Nhi không ngờ lại là Bùi Diệp Kỳ.
Làm sao anh ta có thể xuất hiện ở đây?
Văn phòng chi nhánh của Bùi Diệp Kỳ cũng như nhà họ Bùi với chung cư này ở hai hướng hoàn toàn trái ngược nhau, theo lẽ thường mà nói, anh ta lúc này không thể xuất hiện ở đây.
Anh ta không phải là ... đặc biệt đến tìm cô đúng không?
Ngay khi ý tưởng này xuất hiện, cô đã tự mình bác bỏ.
Bùi Diệp Kỳ nhàm chán đến mức nào mới đến tìm một người phụ nữ tình một đêm với anh ta cơ chứ.
Anh ta cầm túi đi tới chỗ Tô Yến Nhi, vươn tay đưa túi cho cô.
Tô Yến Nhi liếc mắt nhìn anh ta, nhận lấy cái túi: "Cám ơn."
Bùi Diệp Kỳ nhìn cô, đột nhiên nói: "Cô có vẻ không sợ chút nào.”
Bùi Diệp Kỳ mảnh mai, gầy gò, nước da trắng, dáng vẻ hơi nữ tính, lần trước nhìn thấy anh ta, cô cảm thấy Bùi Diệp Kỳ hơi u sầu.
"Cái gì cơ?"
Cô nhìn Bùi Diệp Kỳ đến mức hơi kinh ngạc mất tập trung nên không để ý anh ta nói gì.
Bùi Diệp Kỳ nhìn cô chằm chằm: "Cô sống ở đâu? Tôi đưa cô về."
“Không cần phải phiền phức như vậy, hôm nay cảm ơn anh.” Tô Yến Nhi cảm thấy kỳ lạ, giọng điệu của Bùi Diệp Kỳ thực sự dường như không phải vô tình xuất hiện ở đây chút nào.
Cô không muốn liên quan quá nhiều đến Bùi Diệp Kỳ nên quay người rời đi.
Qua khóe mắt cô thoáng nhìn thấy tên côn đồ ngã trên mặt đất đang định dùng dao găm đâm Bùi Diệp Kỳ.
“Cẩn thận!” Cô chỉ kịp lên tiếng nhắc nhở Bùi Diệc Kỳ, đưa tay về phía anh.
Nhìn thấy con dao găm sắp đâm vào cơ thể Tô Yến Nhi, Bùi Diệp Kỳ vươn cánh tay dài của mình ra để chặn con dao găm đang đâm tới.
Máu lập tức chảy ra, chỉ có điều anh ta mặc quần áo màu đen nên cho dù máu có chảy ra thì cũng chỉ có thể nhìn thấy ướt đẫm một mảng
Bùi Diệp Kỳ thực sự tức giận, hoàn toàn không để ý đến vết thương trên tay, đi tới tóm lấy tên côn đồ, đánh cho hắn đến nửa sống nửa chết mới gọi điện thoại cho người đến thu dọn hiện trường.
Sau cuộc điện thoại, anh ta nhìn thấy Tô Yến Nhi đang đứng một bên ngơ ngác nhìn anh ta.
Anh ta có vẻ không sao, bước đến bên cô nói: "Đi thôi."
"Cánh tay của anh ..." Ánh mắt Tô Yến Nhi chuyển đến ống tay áo bị rách, nơi đó rõ ràng là đã ướt đẫm, nhất định là đau.
“Chỉ là một vết thương nhỏ.” Anh ta thậm chí không quan tâm đến biểu cảm của cô, ngay cả sắc mặt cũng không thay đổi.
Có thể là do anh ta vốn đã xanh xao, nên dù sắc mặt có khác đi chăng nữa thì cũng không thể nhìn ra được.
Mặc dù Tô Yến Nhi muốn tránh xa anh ta, nhưng rốt cuộc anh ta vì cứu cô mà bị thương nên cô cũng không thể coi như không thấy mà không quan tâm.
Hơn nữa ... Dù nói thế nào thì anh ta cũng là ba ruột của con trai cô.
Cô khẽ thở dài nói: "Đến bệnh viện đi."
Cô nói xong thì đi thẳng về phía trước, đến bên lề đường đón taxi.
Bùi Diệp Kỳ hơi nheo mắt nhìn bóng lưng cô, dừng lại một lát rồi cũng đi theo.
...
Đến bệnh viện, Tô Yến Nhi bảo Bùi Diệp Kỳ đợi ở bên cạnh, rồi tự mình đi xếp hàng đăng ký.
Tô Yến Nhi nhìn vẻ mặt rõ ràng không đúng của anh ta, bất an hỏi: "Anh cảm thấy thế nào?"
Bùi Diệp Kỳ lắc đầu: "Vẫn tốt."
Thực tế là anh ta hoàn toàn không cần phải xếp hàng chờ đợi ở bệnh viện.
Mặc dù là con ngoài giá thú của nhà họ Bùi nhưng người của nhà họ Bùi vẫn có những đặc quyền.
Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy Tô Yến Nhi mang vẻ mặt lo lắng bận tới bận lui, anh ta đột nhiên không muốn nói ra.
Anh ta và Thư Nhã Niệm đã kết hôn được vài năm, mỗi khi ốm đau hay bị thương đều sẽ có bác sĩ đến nhà.
Hơn nữa, Thư Nhã Niệm không thật lòng muốn kết hôn với anh ta.
Anh ta cảm thấy xúc động một cách không thể giải thích được.
Lẽ nào là vì đã nhiều tuổi rồi nên mới chỉ một chút chuyện nhỏ này mà đã có thể cảm động đến thế này sao?
Tuy nhiên, tình trạnh cánh tay của anh ta có vẻ không được tốt, một lát sau đã thấy đau đến hơi tê.
Anh ta cau mày, nếu bây giờ anh ta nói với Tô Yến Nhi rằng anh ta thực sự có thể đi thẳng mà không cần xếp hàng thì liệu cô có tức giận không?
Lúc này, Viện trưởng mang theo mấy bác sĩ và y tá vội vàng đi qua đây.
Ngày mùa đông mà mồ hôi lạnh vẫn túa ra trên trán Viện trưởng.
Ông ta bước đến chỗ Bùi Diệp Kỳ, hết sức lo sợ gọi một tiếng : "Cậu Bùi."
Bùi Diệp Kỳ ngồi co ro trên ghế, nghe thấy có người gọi mình thì ngẩng đầu lên khẽ cau mày, hiểu ra.
Tô Yến Nhi vẫn luôn theo dõi tình hình của Bùi Diệp Kỳ, cũng nhìn thấy tình hình ở đây.
Suy nghĩ một chút, cô biết rằng những người này vội vã chạy đến vì họ biết thân phận của Bùi Diệp Kỳ.
Nghĩ thì cũng đúng, với thân phận của Bùi Diệp Kỳ, nào có cần phải xếp hàng lấy số đăng ký.
Điều này cũng là chuyện mà cô chưa ngờ tới.
Cô vừa bước nhanh đến thì nghe thấy Viện trưởng nói: "Cậu Bùi, cậu bị thương ở cánh tay phải không? Đi với chúng tôi, trước tiên chúng tôi chụp X quang và băng bó lại một chút."
Anh ta ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Tô Yến Nhi đi tới, bèn khẽ thở dài nói: "Đúng."
Tô Yến Nhi cũng không lập tức rời đi.
Vết thương của Bùi Diệp Kỳ nghiêm trọng hơn cô nghĩ.
Sâu đến mức nhìn thấy tận xương.
Bác sĩ cũng đã chụp x quang cho anh ta, may mắn là không tổn thương vào xương, nhưng phải khâu vài mũi.
Tô Yến Nhi hơi hoảng sợ khi nhìn thấy bác sĩ khâu vết thương bèn quay đầu sang một bên.
Đợi đến khi xử lý xong vết thương, cả hai cùng nhau ra khỏi bệnh viện.
Đứng ở ven đường, Tô Yến Nhi bắt một chiếc taxi, mở cửa nói với anh ta: "Lên xe đi."
Bùi Diệp Kỳ liếc nhìn cô, theo lời cô ngồi lên xe.
Tuy nhiên, khoảnh khắc tiếp theo, Tô Yến Nhi đứng bên ngoài đóng cửa xe lại, sắc mặt của Bùi Diệp Kỳ đột nhiên thay đổi.
"Đợi đã."
Anh ta bảo tài xế đang chuẩn bị lái xe dừng lại, dùng bàn tay không bị thương của mình mở cửa xe.
"Ý anh là gì?"
Tô Yến Nhi khó hiểu nhìn anh: "Bây giờ anh không muốn về nhà sao? Còn muốn đi chỗ khác à?"
Bùi Diệp Kỳ xuống xe với vẻ mặt rất khó coi, từ trên cao nhìn xuống Tô Yến Nhi đầy áp lực.
"Cô cứ như vậy bảo tôi quay về sao?"
Giọng anh ta vô cùng bình tĩnh.
Nhưng Tô Yến Nhi vẫn rất nhạy cảm cảm nhận được sự bất mãn của anh ta.
Anh ta cứu cô, cô rất cảm kích, cùng anh ta vào bệnh viện băng bó vết thương, cô đã làm tất cả những gì có thể.
Nếu không, anh ta còn muốn cô làm gì nữa?
Tiền sao? Anh ta chắc chắn không thiếu.
Vậy……
Tô Yến Nhi ngập ngừng hỏi: "Vậy tôi mời anh ăn cơm được không?"
Cô không thể nghĩ ra cách nào khác để cảm ơn anh ta ngoại trừ điều này.
Dù sao thì Bùi Diệp Kỳ dường như cũng không thiếu thứ gì.
Cứ coi là anh ta có thứ anh ta muốn mà không có được, cô có thể giúp anh ta tìm được sao?
Sắc mặt Bùi Diệp Kỳ hơi tối sầm lại, anh ta nghiêm túc nói: "Nếu tôi cứ như vậy trở về thì không thể tránh khỏi sẽ bị tra hỏi, cho nên tôi không thể về nhà."
Bùi Dục Ngôn chắc chắn sẽ cười anh ta kém cỏi.
Bùi Minh Huyền nhất định sẽ tra hỏi đến cùng, hỏi anh ta bị thương như thế nào, xảy ra khi nào, anh ta chắc chắn sẽ không thể che giấu được.
Sắc mặt Tô Yến Nhi hơi thay đổi: "Ý của anh là?"
Lẽ nào anh ta muốn đến nhà cô ở sao?
Bùi Diệp Kỳ nhìn cô chằm chằm, đầy ẩn ý nói: "Sống ở nhà cô."
Sắc mặt Tô Yến Nhi hơi cứng đờ, sau đó cô nói: "Được."
Bùi Diệp Kỳ hơi bất ngờ trước thái độ của cô, anh ta cho rằng cô sẽ từ chối.
Mà trong lòng Tô Yến Nhi lại đang nghĩ là không biết Bùi Diệp Kỳ có mục đích gì.
Nhưng cho dù mục đích của anh ta là gì, thì đối với cô cũng đều là rắc rối.
Mà hiện tại cô lại đang nợ anh ta, vậy cứ làm theo anh ta trước.
Anh ta muốn sống trong nhà của cô, vậy thì cô sẽ chuyển ra ngoài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.