Buổi tối, Bùi Dục Ngôn trở lại nhà họ Bùi, khi đi qua cổng nhà họ Lục, anh ta gặp phải mẹ Lục đang đi ra đổ rác.
Anh ta dừng lại, gọi một tiếng: “Dì Lục.”
Mẹ Lục ngoảng đầu lại, nhìn thấy người đứng đó là Bùi Dục Ngôn, bà ta nở nụ cười: “Là Dục Ngôn à? Gần đây bận ư? Cảm thấy đã lâu lắm rồi không nhìn thấy cháu.”
“Gần đây cháu hơi bận.” Bùi Dục Ngôn khẽ gật đầu, lại giống như nghĩ đến gì đó, anh ta nhìn thoáng qua mẹ Lục, giống như hơi lơ đãng hỏi: “Thanh Du đâu dì?”
Mẹ Lục cũng không nghĩ nhiều, cười híp mắt nói: “Con bé hả? Nó không có ở nhà, đi tìm bạn chơi rồi, phải khá muộn mới về.”
Bùi Dục Ngôn nghe vậy, khẽ cau mày, giơ cổ tay lên nhìn thoáng qua thời gian, cũng đã tám giờ rồi mà còn chưa về.
Có phải đi hẹn hò cùng tên nhóc con Tịch Nhất rồi hay không?
Bùi Dục Ngôn càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này, cơn tức giận trong lòng anh ta lại bắt đầu rục rịch bốc lên.
Nhưng vẫn còn người lớn ở đây, anh ta sẽ không thể hiện ra ngoài.
Trở lại nhà họ Bùi, sắc mặt của anh ta mới lạnh xuống.
Anh ta tiện tay cởi áo khoác ném lên ghế sofa, lấy điện thoại chuẩn bị gọi điện cho Lục Thanh Du.
Đột nhiên, nhớ lại những lời mà Lục Thanh Du nói ở bên trong phòng bao của nhà hàng lúc sáng, sắc mặt của anh ta đột nhiên trầm xuống.
Nếu như cô đã không muốn anh quan tâm, vậy thì anh còn lo chuyện bao đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-than-bi/1814168/chuong-796.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.