Thím Lưu đang làm bữa sáng ở dưới tầng, nhìn thấy Lục Thanh Du chạy xuống giống như một làn gió thì vội vàng gọi một tiếng: "Thanh Du, cháu không ở lại ăn sáng à?"
Nhưng… Lục Thanh Du đã chạy xa, căn bản không nghe thấy lời của bà nói.
Thím Lưu nhìn theo một lát, không khỏi nói nhỏ một câu: "Giờ vẫn còn rất sớm mà, rốt cuộc là thế nào vậy?"
Không lâu lắm, Bùi Dục Ngôn cũng đi từ trên tầng xuống.
"Thím Lưu."
Anh chào một tiếng rồi ngồi xuống trước bàn ăn.
Thím Lưu nhìn Bùi Dục Ngôn - một người lớn như vậy đột nhiên xuất hiện thì hơi sửng sốt, sau đó mới mỉm cười nói: "Cậu cả về lúc nào vậy?"
"Tối hôm qua."
Bùi Dục Ngôn cầm cốc nước lên uống một ngụm, tâm tư hơi bay xa.
...
Lục Thanh Du về đến nhà, muốn lặng lẽ lần mò về trên tầng, đã bị mẹ Lục vừa vặn bắt gặp.
Mẹ Lục nhéo tai cô, kéo cô tới sofa và ngồi xuống.
Lục Thanh Du che tai của mình, kêu đau.
"Mẹ, mẹ... Đau quá đau..."
Cô dù gì cũng đã là thiếu nữ rồi, sao mẹ vẫn nhéo tai cô?
Mặt mẹ Lục lạnh lùng, lộ vẻ nghiêm khắc ngồi xuống trước mặt cô.
Trong cả nhà họ Lục, Lục Thanh Du sợ nhất chính là mẹ Lục, bởi vì những người khác trong nhà đều là phái nam, đều rất nuông chiều cô, chỉ có mẹ Lục là nghiêm khắc nhất.
Thấy vẻ mặt này của mẹ Lục, Lục Thanh Du cũng không dám lên tiếng nữa, cúi thấp đầu giống như một con chim cút vậy.
"Con gái con đứa, về sau ít chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-than-bi/1814166/chuong-794.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.