Tô Yến Nhi sắc mặt cứng ngắc, giữ chặt túi của mình, không để ý tới sự mất tự nhiên của mình, nói một câu: “Tôi đi trước.” Cũng không đợi An Hạ nói gì, vội vàng rời đi.An Hạ cảm thấy Tô Yến Nhi hơi kỳ lạ, quay đầu nhìn cô ta rời đi, thấy cô ta đi quá nhanh đụng phải góc bàn, An Hạ cảm giác khá đau, nhưng cô ta cũng không dừng lại, chạy đi luôn. An Hạ nghi ngờ, Tô Yến Nhi có chuyện gì vậy, giống như bị quỷ đuổi vậy. Cô ta quay đầu nhìn về phía Bùi Diệp Kỳ, phát hiện một tay anh ta cầm điện thoại, giống như đang gửi tin nanh ta cho ai đó, sắc mặt hơi thần bí. Chẳng lẽ là Bùi Diệp Kỳ hù dọa Tô Yến Nhi? Cô ta cân nhắc một chút, lập tức mở miệng hỏi: “Anh hai? Anh vừa mới nói với cô ta thế?” “Không có gì.” Bùi Diệp Kỳ sắc mặt nhàn nhạt. Thấy của dáng vẻ hoài nghi An Hạ , lại bổ sung một câu: “Anh còn chưa kịp nói gì, em đã đến rồi.” An Hạ sợ anh ta hiểu lầm, nói:“Thật ngại quá, em không có ý gì khác.” “Ừ.” Hai người vốn không quá quen, nhưng bởi vì chuyện lúc trước, An Hạ cảm thấy Bùi Diệp Kỳ cũng không tệ như vậy. Nhưng cũng chỉ như vậy thôi. An Hạ hơi xấu hổ ho một tiếng nói: “Anh bây giờ muốn về sao? Em phải chuẩn bị về rồi.” “Anh còn chút việc.” Bùi Diệp Kỳ nói xong, lại hỏi cô:“Em đi gì về?” An Hạ nghe ra một tia quan tâm từ lời nói của anh ta, lắc đầu nói: “Em đón xe về, tiện lắm, anh đi mau đi.” Bùi Diệp Kỳ nhẹ gật đầu, không nói thêm nữa. Trên đường về, An Hạ nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy Bùi Diệp Kỳ và Tô Yến Nhi đều có gì đó kỳ lạ. Nhưng, theo lý mà nói bọn họ hẳn là không quen biết.Sau khi An Hạ đi. Bùi Diệp Kỳ cũng không rời đi ngay. Anh ta ngồi yên lặng, còn gọi cho mình ly cà phê.Cũng không lâu lắm, điện thoại di động của anh ta có người gọi tới.Bùi Diệp Kỳ nhận điện thoại, hững hờ mở miệng: “Không cần kinh động cô ta , để hai người đi theo cô ta là được rồi, trở về đi.”Cũng không biết người đối diện nói gì, anh ta: “Uh”rồi cúp điện thoại.An Hạ về tới nhà cổ Bùi gia, vừa vặn gặp Bùi Dục Ngôn từ bên trong ra. Cô ta ngừng chân dừng lại, kêu một tiếng: “Anh cả.” Bùi Dục Ngôn bước chân không dừng, nhì qua cô ta một chút, gật đầu. An Hạ lại đột nhiên nhớ tới anh Côn. Anh Côn bị Bùi Dục Ngôn bắn chết, cô ta được cứu, chuyện sau đó, bởi vì lòng còn sợ hãi, cũng không hỏi lại. Mà anh Côn hành động như thể đã từng quen biết cô ta, cô ta đối với chuyện này vẫn còn hơi hiếu kì. “Anh cả , em...... Có chuyện muốn hỏi anh.” Bùi Dục Ngôn dừng lại, quay đầu nhìn về có lời muốn nói An Hạ. Anh ta dường như rất gấp, đưa tay nhìn thời gian một chút, mới lên tiếng hỏi: “Chuyện gì?” “Liên quan tới anh Côn, các anh có tra được gì không? Lúc trước biểu hiện của anh ta giống như có quen biết em.”An Hạ nói xong, hơi thấp thỏm nhìn Bùi Dục Ngôn. Bùi Dục Ngôn nhíu mày, dường như hơi suy tư, nói với cô ta: “Anh ta là người ở huyện Trình An, thành phố Vân Châu, học đến lớp 5 thì nghỉ học, sau đó làm tiểu lưu manh tại huyện Trình An mấy năm, sau này rời đi hiện huyện Trình An đi nơi khác, sau đó được người của Grissy thu nhận. Anh ta nói xong, dừng một chút, hỏi An Hạ: “Có ấn tượng sao?” An Hạ như có điều suy nghĩ gật đầu: “Em cũng là người của huyện Trình An.” Bùi Dục Ngôn còn bạn việc khác, không ở lại lâu, đi luôn. Anh Côn và An Hạ trước kia có quen biết hay không, anh ta không quan tâm lắm, dù sao anh Côn đã chết, những chuyện này không quan trọng nữa. An Hạ hơi ngẩn ngơ bước vào phòng. Cô nhớ tới một năm kia, Cô ta đang trên đường tan học về, gặp được một đám người đang đánh một tên trộm. Không nhớ rõ lắm là bao nhiêu tuổi, mười ba tuổi? Hay là mười bốn tuổi? Tên trộm kia nhìn cũng không chênh lệch nhiều so với cô, bị đánh cho vô cùng thảm, máu me đầy mặt. Những người kia sau khi đánh anh ta, hùng hùng hổ hổ bỏ đi, An Hạ hơi sợ, lại cảm thấy anh ta hơi đáng thương, trốn vừa nhìn thật lâu, phát hiện tên trộm kia một mực không đứng lên, cô ta do dự một hồi, đi qua kéo anh ta tới một phòng khám gần đó. Khi đó, gia cảnh An Hạ đã khá hơn, tiền tiêu vặt rất nhiều, cô có tiền cho anh ta trả tiền thuốc men. Sau này, cô không gặp lại anh ta nữa. Quá khứ lâu như vậy, cô sắp không nhớ nổi hình dạng của anh ta, lờ mờ chỉ nhớ rõ một điểm về hình dáng. Nhưng điểm hình dáng này, lai giống anh Côn. Nghĩ tới đây, An Hạ cũng đúng lúc đến cửa phòng. Đẩy cửa đi vào, cô ngồi ở ghế sofa bên trong thật lâu. Sự việc qua đi nhiều năm như vậy, cô sớm đã quên cái người bị đánh cho máu me đầy mặt kia, lại không nghĩ nhiều năm sau, sẽ còn gặp lại anh ta Anh Côn đại khái là trước kia nhận ra cô, nếu không sẽ không cứ không cho lão Ngũ động vào cô ta. Nếu như không phải bởi vì anh Côn có lòng bảo vệ, cô rất có thể đã bị lão Ngũ...... Đó là giả thiết rất châm chọc, nhưng lại là sự thật không thể chối cãi. Lời cổ nhân có nói, làm việc tốt ắt có báp đáp. ...... Hôn lễ của An Hạ và Bùi Chính Thành rất đơn giản. Người đến chúc mừng đều là nhân vật có mặt mũi, có nhiều người An Hạ chỉ thấy trên tin tức.Lúc này, An Hạ mới có cảm giác được gả vào gia đình hào môn. Gia đình Tô Ánh Nguyệt ba người cũng tới uống rượu mừng.Cô ta còn mời Tô Yến Nhi, nhưng Tô Yến Nhi không tới, cô ta chỉ nhờ Tô Ánh Nguyệt đưa quà kết hôn tới cho An Hạ. An Hạ vốn cảm thấy Tô Yến Nhi và Bùi Diệp Kỳ hơi kỳ lạ, cũng có thể là do tâm lý, cô luôn cảm thấy Tô Yến Nhi không đến là sợ gặp Bùi Diệp Kỳ. Cô thay bộ đô đi mời rượu, thực sự nhịn không được lửa giận trong lòng, nói nhỏ với Bùi Chính Thành:“Anh cảm thấy anh hai có quen biết với Tô Yến Nhi không?” “Bọn họ sao mà quen biết?” Bùi Chính Thành một mặt không hiểu quay đầu nhìn cô An Hạ hậm hực nhếch miệng, tìm thời cơ nói với Tô Ánh Nguyệt chuyện này. Tô Ánh Nguyệt nghe xong, lại trầm mặc một hồi, mới lên tiếng: “Cô ta rất sợ Bùi Diệp Kỳ?” “Chắc là vậy, ngày đó cũng chỉ có tớ và cô ta, còn có anh hai nữa, cô ta không phải sợ anh hai, chẳng lẽ là sợ tớ? Nhưng Bùi Chính Thành cũng nói bọn họ không quen biết.” An Hạ càng nói càng cảm thấy rối. Ánh mắt Tô Ánh Nguyệt chớp chớp, thúc giục cô ta: “Hôm nay là ngày đại hỉ của cậu, sao cứ nhớ tới chuyện của người khác, còn không qua đó đi Bùi Chính Thành sắp làm hòn vọng thê rồi kìa.” An Hạ nhìn về phía Bùi Chính Thành, quả nhiên đã nhìn thấy anh ta đứng tại cách đó không xa híp mắt nhìn cô chằm chằm. An Hạ nháy mắt với anh, vỗ vỗ Tô Ánh Nguyệt bả vai: “Tớ đi trước, lát nữa tớ nói chuyện này sau nhé.” Nhìn An Hạ sau khi đi xa, Tô Ánh Nguyệt quay trở lại chỗ ngồi, quay đầu nhỏ giọng hỏi Trần Minh Tân: “Anh biết đêm đó, ở Ngọc Hoàng cung, Huỳnh Thư Triết đưa Tô Yến Nhi cho ai không?” Trần Minh Tân đang bóc tôm cho Trần Mộc Tây, anh hững hờ quay đầu nhìn Tô Ánh Nguyệt: “Sao vậy? Cô ta muốn cho con mình nhận tổ quy tông?” Tô Ánh Nguyệt lặng lẽ đưa tay hung hăng nhéo lưng Trần Minh Tân một cái: “Nói mò gì vậy, em chỉ tiện thể hỏi thôi, anh không cần luôn có thành kiến đối với cô ta như thế, Cô ta bây giờ đã thay đổi rất nhiều.” “Tùy ý hỏi?” Trần Minh Tân vừa lau tay vừa nói: “Vậy không phải là rất muốn biết.” “Trần Minh Tân!” Trần Minh Tân bắt đầu gắp thức ăn cho Tô Ánh Nguyệt, sắc mặt bình tĩnh: “Ăn nhiều một chút, em ăn còn ít hơn Mộc Tây, tiền mừng anh đi nhiều như vậy, cũng không biết khi nào mới lấy lại được, ăn được nhiều bao nhiêu thì cứ ăn.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]