Chương trước
Chương sau
Bùi Chính Thành dời ánh mắt sang chỗ khác nói: “Rất tốt.”
“Ông cũng là nhìn con bé Thanh Anh kia lớn lên, khi còn nhỏ rất được người ta yêu thích, ông cũng hâm mộ nhà lão Lộ có một cô con gái ngoan ngoãn như vậy, khi đó trong khu nhà có rất nhiều thằng nhóc nghịch ngợm thích con bé, đều dõi theo con bé, ông còn muốn con bé làm con dâu của mình, nên đính ước trước, cho con bé làm vợ ba cháu, ông cũng biết rõ Minh Huyền không có tình cảm gì với Thanh Anh, nhưng Thanh Anh lại rất khiến người ta yêu thích, thời gian lâu dài, chắc chắn hai người sẽ có tình cảm...”
Nói đến đây, ông cụ Bùi thở dài lên tiếng: “Đáng tiếc, tạo hóa trêu ngươi.”
“Hai ngày trước, ông nằm mơ thấy lão Lộ, là ông có lỗi với ông ấy...”
Lão Lộ trong lời của ông cụ chính là ba của Lộ Thanh Anh, ông ngoại của Bùi Chính Thành, đã qua đời rất nhiều năm rồi.
Nghe ông ấy nói những lời này, trên mặt Bùi Chính Thành không có đau buồn, cũng không có khổ sở.
Chuyện của quá khứ đều đã xảy ra rồi, bây giờ anh rất hài lòng, bây giờ mẹ cũng sống rất tốt, vì vậy không cần phải đắm chìm trong những chuyện đã qua đó nữa.
Ông cụ Bùi nói liên miên một lát, Bùi Chính Thành vẫn luôn im lặng.
Cuối cùng, ông ấy nói: “Ông cảm thấy xấu hổ với lão Lộ, cũng có lỗi với mẹ cháu, ba của cháu chính là một tên khốn kiếp.”
“Đều đã qua rồi.” Bùi Chính Thành thản nhiên nói một câu, cũng chỉ bản thân đã bỏ qua.
Lúc này An Hạ bưng nước đến.
Hai người đều quay đầu nhìn An Hạ, khiến cho An Hạ cảm thấy không hiểu vì sao, cũng không biết bọn họ nói gì ở trong phòng.
Cho ông cụ Bùi uống nước xong, Bùi Chính Thành dẫn An Hạ chuẩn bị rời đi.
Ông cụ muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn không nói thêm gì nữa.
Bùi Chính Thành biết ông cụ muốn nói gì, ông ấy muốn gặp Lộ Thanh Anh một lần, rất nhiều năm rồi bọn họ chưa gặp nhau.
Nhưng bây giờ Lộ Thanh Anh sống rất tốt, không quấy rầy đến nhau mới là việc làm đúng đắn nhất.
Không thấy thím Lưu ở trong phòng khách, hai người đành phải đi ra ngoài luôn.
Khi đi ra cửa khu nhà, đằng sau vang lên tiếng của thím Lưu.
"Cậu ba, tôi lấy cho cậu ít đồ mang đi, chờ chút đã."
An Hạ muốn nói không cần, nhưng Bùi Chính Thành nói: “Anh đi lấy, em ở đây chờ anh.”
Thím Lưu đã lớn tuổi rồi, dù sao cũng là chút tấm lòng của bà.
An Hạ chỉ đành gật đầu.
Cô nhìn thấy Bùi Chính Thành đi theo thím Lưu vào trong phòng khách, theo thói quen cúi đầu lấy điện thoại di động trong túi ra xem, nào ngờ, ngay trong lúc cô cúi đầu, phía sau đột nhiên đau nhức, mở miệng lại không thể phát ra âm thanh gì, hai mắt tối sầm lại, cả người đã mất đi cảm giác.
...
Thím Lưu cũng không phải muốn Bùi Chính Thành mang thứ đặc biệt gì đi, chỉ là một ít đồ kho và dưa muối.
Anh dễ ăn, không kén chọn, đối với những thứ này không thể nói là thích nhiều hơn hay ghét nhiều hơn, nhưng An Hạ thích ăn.
Anh nhận lấy túi lớn túi nhỏ, cười nói: “Cháu thay An Hạ cám ơn thím Lưu.”
“Nói lời này làm gì chứ, đều là người một nhà, các cháu đấy, rảnh rỗi trở về thăm nhà một chút, bây giờ thím đã lớn tuổi rồi, cũng không biết còn có thể sống thêm mấy năm...” Thím Lưu nói rồi khóe mắt lại ẩm ướt.
Chồng của thím Lưu là một binh sĩ dưới tay ông cụ Bùi, về sau lại hi sinh vì nhiệm vụ, tất nhiên ông cụ Bùi yêu quý binh lính của mình nên cũng nhờ người chăm sóc thím Lưu.
Nhưng thím Lưu là một người cố chấp, tư tưởng lại vô cùng bảo thủ, vẫn cứ luôn không lấy chồng, một mình sống tại nhà cũ dưới quê, ông cụ Bùi thương nên để bà vào nhà họ Bùi làm việc, từ đó về sau vẫn luôn chăm sóc cơm ăn áo mặc, sinh hoạt hằng ngày cho mọi người.
Lớn tuổi, dường như cũng trở nên yếu đuối hơn.
Bùi Chính Thành an ủi bà mấy câu rồi xoay người rời đi.
Anh ra khỏi phòng khách, từ xa thấy ở trước cửa lớn khu nhà không có người.
Anh cau mày, cô nhóc này chạy đi đâu rồi?
Nhưng chờ đến khi anh ra đến cửa chính, nhìn thấy nhân viên bảo vệ ngã trên mặt đất, trái tim lập tức rơi xuống đáy vực.
Anh quăng đồ trong tay xuống, đi đến bấm vào nhân trung của bảo vệ, bảo vệ dần dần tỉnh lại, Bùi Chính Thành sầm mặt hỏi: “An Hạ đâu? Vừa rồi cô ấy còn ở đây, cô ấy đi đâu rồi?”
“Cô An?” Bảo vệ cũng phản ứng rất nhanh, anh ta sửng sốt rồi nhanh chóng bật dậy: “Nhất định là bị người ta bắt đi rồi, vừa rồi có người đánh ngất tôi.”
Cả người Bùi Chính Thành cứng ngắc, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, vẻ mặt vô cùng đáng sợ.
Bảo vệ nhắc nhở: “Cậu ba, người bình thường không vào khu nhà được, có thể tiến vào nơi này, nhất định là có người quen mang theo, tôi cảm thấy nên nói chuyện này cho Thiếu tướng Bùi trước, anh ta có thể giúp đỡ.”
Bùi Chính Thành gật đầu, nhanh chóng đi vào nhà, vừa đi vừa gọi điện thoại cho Bùi Dục Ngôn.
Điện thoại là thư ký của anh ta nhận.
Anh là đang gọi đến số điện thoại cá nhân của Bùi Dục Ngôn, thư ký biết không thể khinh thường, cung kính nói: “Thiếu tướng Bùi đang họp, có chuyện gì tôi sẽ giúp ngài chuyển lời.”
“Không cần chuyển lời, cô đưa điện thoại cho anh ta nghe, tôi có chuyện rất gấp!” Bùi Chính Thành bực bội nắm tóc mình, anh sắp nổi cáu rồi.
Thư ký cảm thấy khó xử, nhưng suy nghĩ một chút rồi vẫn đi tìm Bùi Dục Ngôn.
Bùi Dục Ngôn đang họp, bị quấy rầy còn hơi không vui, nhưng nhìn thấy là điện thoại cá nhân, lập tức nghiêm túc.
Không đợi thư ký nói chuyện, anh ta đã cầm lấy di động rồi đi ra bên ngoài.
“Chính Thành?”
“Không thấy An Hạ đâu, ngay tại cửa lớn của khu nhà họ Bùi, em vừa trở về phòng lấy ít đồ, cô ấy đã không thấy tăm hơi rồi, nhân viên bảo vệ cũng bị đánh ngất xỉu, cô ấy...”
Không đợi anh ta nói xong, Bùi Dục Ngôn đã nói: “Đừng gấp, anh lập tức phái người đi tìm, bây giờ anh sẽ về ngay.”
Bùi Chính Thành im lặng một lát rồi nói: “Được, cảm ơn.”
Bùi Dục Ngôn không trả lời nữa mà cúp điện thoại, bước nhanh ra khỏi văn phòng, đi đến bãi đỗ xe lái xe về nhà.
Trên đường trở về, từ manh mối Bùi Chính Thành nhắc đến, Bùi Dục Ngôn sắp xếp lại chuyện này một lần.
Kết luận đưa ra chính là: An Hạ bị người ta bắt ở cửa lớn của khu nhà họ Bùi.
Kết luận đơn giản mà lỗ mãng này lại cho thấy rất nhiều tin tức.
Ví dụ như, đây chắc chắn là âm mưu từ lâu, hơn nữa còn có người quen giúp đỡ, nếu không trong khu nhà của quân khu được canh giữ nghiêm ngặt như vậy, sao có thể dễ dàng có người trà trộn vào được, còn có mục tiêu chính xác là bắt người ngay trước cửa lớn của khu nhà họ Bùi nữa?
Anh ta lại nghĩ đến tư liệu gần đây có được, có một nhóm người của Grissy vẫn chưa sa lưới đang tìm mình khắp nơi muốn báo thù.
Thậm chí anh ta cảm thấy, người bắt An Hạ chính là nhóm người này.
Trở lại nhà họ Bùi, anh ta nhìn thấy Bùi Chính Thành đi đi lại lại trong phòng khách, tỏ ra vô cùng nôn nóng.
Anh ta đi vào, Bùi Chính Thành lập tức bước lên đón: “Anh cả, có tin tức gì không?”
“Không có tin tức chính xác, nhưng...” Bùi Dục Ngôn nhìn sắc mặt căng cứng của Bùi Chính Thành, hơi không đành lòng nói ra suy đoán của mình.
Cánh tay buông thõng bên người của Bùi Chính Thành không tự chủ nắm chặt lại, tiếng nói run rẩy nhỏ đến mức không thể nghe thấy: “Nhưng cái gì?”
Bùi Dục Ngôn hít sâu một hơi, cởi mũ xuống, lên tiếng: “Gần đây có một nhóm cá lọt lưới của Grissy vẫn luôn nghe ngóng tin tức của anh ở khắp nơi, nếu như anh đoán không lầm, người bắt An Hạ có thể là bọn chúng.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.