Lâu dần, cô đoán không được tâm tư của anh, cũng không gặp được anh, cũng không dám liên lạc lại với anh.
Cô sợ rằng một lần nữa gọi điện thoại cho anh, sẽ nghe được câu cô không muốn nghe nhất kia…chia tay.
Hai người cứ giằng co như vậy, mãi cho đến hôn lễ của Tô Ánh Nguyệt và Trần Minh Tân.
Cô ngóng trông anh trở về.
Nhưng từ khi hôn lễ bắt đầu cho đến khi kết thức, anh cũng không nhìn cô.
Cô vừa tức giận lại đau khổ, không nhìn thì không nhìn, cô cũng không thèm.
Nhưng chờ đén khi cô uống say, anh lại tới dìu cô, đây coi là gì?
Đối mặt với sự chất vấn của An Hạ, Bùi Chính Thành không thể nào trả lời.
Sắc mặt anh hơi thay đổi, rũ mắt xuống, hàng mi tinh xảo tạo bóng râm dưới mắt, cả người lộ ra hơi thở uể oải.
Anh như vậy, nhìn giống như một đứa trẻ lạc lõng.
Nhưng anh trầm mặc giống như một ngọn núi lớn, đè vào trái tim An Hạ, ép đến mức cô có chút không thở nổi.
Can đảm sợ người gan dạ, cô cười lạnh một tiếng, lui ra khỏi vòng tay anh, ung dung nói: “Không có gì để nói? Hay là nói, anh mượn cơ hội Ánh Nguyệt và Trần Boss tổ chức đám cưới trở về thành phố Vân Châu, chính là thuận tiện muốn nói chuyện chia tay với em!”
Lần này, Bùi Chính Thành phản ứng rất nhanh.
Gần như là ngap lập tức, anh phản bác: "Không chia tay!”
Ba chữ nói vói vội vàng lại nặng nề, giống như sợ An Hạ sẽ lại nói ra điều gì đó khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-than-bi/1814117/chuong-743.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.