Đợi đến lúc ngừng lại đã là hai giờ sáng.
Trần Minh Tân ôm cô đi tắm rửa sạch sẽ một lần nữa rồi mới trở về giường ngủ. Lúc này cô đã buồn ngủ đến mở mắt không nổi, lúc vừa muốn ngủ thiếp đi thì cô cảm thấy cơ thể mát lạnh.
Cô mơ màng mở mắt ra, cảm nhận được trong chăn không còn độ ấm thuộc về Trần Minh Tân nên cố chống đỡ nửa thân người đi tìm anh.
Ánh mắt Tô Ánh Nguyệt nương theo nơi tỏa ra hơi lạnh thì nhìn thấy cửa sổ đang mở, có một bóng người đứng bên cửa sổ, ánh đèn đêm mờ ảo tràn vào, cô còn nhìn thấy một đốm lửa đỏ tươi.
Không biết lúc nào ngoài cửa sổ trời đã mưa tí tách.
Tâm trí vốn đang buồn ngủ trong chốc lát trở nên tỉnh táo.
Cô đang định lên tiếng thì người đứng cạnh cửa sổ phát hiện ra cô đã tỉnh lại, bởi vì cô nhìn thấy đốm lửa kia đã biến mất.
Trong bóng tối anh đóng cửa sổ lại, sau đó đi về phía cô.
Sau khi đến gần, anh bật đèn đầu giường lên, ánh sáng ấm áp tràn ra, tầm mắt trước mặt dần hiện rõ, đôi lông mày đẹp đẽ của anh gần ngang tầm tay, anh đưa tay chạm vào tóc mái lòa xòa trước trán cô, nhẹ giọng nói: "Sao em tỉnh rồi?"
Lúc nãy anh đã xác định cô mệt đến ngủ say rồi sẽ không dễ dàng thức dậy cho nên mới đi tới cửa sổ hút một điếu thuốc.
Tô Ánh Nguyệt ngồi thẳng người, ngước mặt lên nhìn anh hỏi: "Anh đang lo lắng chuyện gì sao?"
Dưới sự cấm đoán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-than-bi/1814080/chuong-706.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.