Cho dù Tô Ánh Nguyệt không nói gì nữa, nhưng Bùi Dục Ngôn vẫn hiểu ý của cô, cô cũng nghĩ y như anh.
Điều này đã làm anh vô cùng kinh ngạc.
Anh ở trong quân đội nhiều năm tất nhiên rất có năng lực, ánh mắt cũng rất sắc bén, càng tự tin hơn người thường.
Nên anh không hề nghĩ rằng, bên cạnh mình có nội gián, như vậy chẳng khác nào thừa nhận mình không có mắt nhìn nên nhìn nhầm người cả.
Rất nhiều lúc, đàn ông coi trọng lòng tự tôn và sĩ diện hơn bất kỳ thứ gì khác.
Tô Ánh Nguyệt cũng hiểu rõ điều này nên cô mới không vạch trần.
Bùi Dục Ngôn ngước mắt nhìn Tô Ánh Nguyệt đang từ tốn ăn, vẻ mặt thay đổi mấy lần, cuối cùng lúng túng nói: “Tôi còn việc phải làm, đi trước nhé.”
Tô Ánh Nguyệt cũng không ngẩng đầu lên: “Tạm biệt, đi thong thả, không tiễn.”
Bùi Dục Ngôn ngừng một lát, rồi đứng dậy gọi phục vụ tới tính tiền.
Phục vụ thầm liếc nhìn Tô Ánh Nguyệt, rồi mới nói với Bùi Dục Ngôn: “Chuyện này... mỗi lần mợ Tần tới đây, chúng tôi đều trừ thẳng vào thẻ hội viên của cô ấy.”
“...”
Bùi Dục Ngôn cảm thấy, có lẽ người phụ nữ Tô Ánh Nguyệt này sinh ra là để khắc anh.
Trước mặt cô, anh không có sức hút nào.
Trong lòng anh buồn bực khó chịu, nhưng không thể phát tiết nó lên người Tô Ánh Nguyệt được.
Cuối cùng, anh đành phải rời đi với khuôn mặt tái mét.
Bùi Dục Ngôn rời đi rồi, Tô Ánh Nguyệt mới ăn uống ngon miệng hơn, cô ăn hết mấy món mình gọi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-than-bi/1814071/chuong-697.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.