Khuôn mặt của Trần Minh Tân hiện lên sự không quan tâm: “Nếu như bọn họ có con, chắc chắn sẽ lớn hơn em, trong mắt bọn họ em không phải là trẻ con?”
Nói đến đây, Tô Ánh Nguyệt không nhịn được hỏi anh: “Vậy bọn họ có con không?”
Xem ra, ở một nơi như thế này để an nhiên tuổi già, quả thực là một điều vô cùng ấm áp.
Nhưng, người là động vật sống tụ tập, sống trong một quần thể lớn, con người có gia đình, lại có mối liên kết xã hội, mặc dù mọi người luôn nói sau khi già đi muốn tìm một nơi yên tĩnh để dưỡng lão, nhưng thật sự mong muốn xa người thân, bạn bè đến một hòn đảo xa như vậy để sống, có mấy người chứ.
Ngược lại, nếu như kêu cô sau này cứ sống ở thành phố J, trong lòng cô cũng không muốn.
Thành phố Vân Châu là nơi cô sinh ra và lớn lên, cô rất quen thuộc với thành phố đó, ở đó, cô còn có bạn bè, có người thân, mặc dù những người nhà họ Tô không nhắc đến cũng được.
Nhưng, con người đều muốn sinh sống ở một nơi mà mình thân thuộc hơn.
Câu hỏi của cô khiến Trần Minh Tân im lặng một lúc.
“Lúc anh vừa tìm thấy em, cứ nghĩ là em ở trong phòng của bọn họ, anh mở cửa đi vào nhìn thấy một bức ảnh, nhưng bức ảnh trông có vẻ cũ, bên trên có một người đàn ông trẻ tuổi, đó có lẽ là con trai của bọn họ.”
“Con trai của bọn họ?” Tô Ánh Nguyệt có chút nghi ngờ.
“Đã qua đời, trước khi anh đến,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-than-bi/1814023/chuong-647.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.