Nói cô dùng tình cảm làm việc cũng được, cô thật sự không muốn thấy bất kỳ ai trong hai bọn họ rơi vào trong tay đối phương, và bị giết chết.
Lục Thời Sơ giống như rất mệt, anh ta hơi ngửa đầu lên, ngả về phía sau, lông mày hơi nhíu lại, không tiếp tục nhìn Tô Ánh Nguyệt mà nói: “Em đi đi.”
Em đi đi.
Ba chữ đơn giản giống như chia cắt quá khứ và tương lai, cắt đứt mối quan hệ giữa cô và Lục Thời Sơ đã từng có.
Cô rời khỏi nơi này, về sau, gặp lại Lục Thời Sơ lần nữa thì không tiếp tục là bạn nữa, không thể tiếp tục gọi anh ta là ‘anh Thời Sơ’ nữa, anh ta cũng sẽ không nở nụ cười ôn hòa gọi cô một tiếng ‘Ánh Nguyệt’.
Biểu cảm trên mặt của Tô Ánh Nguyệt có chút bi thương, dưới chân như cắm rễ, cô đứng đó nửa ngày không nhúc nhích.
Lục Thời Sơ khép chặt mắt giống như đang ngủ say, cũng không lên tiếng nữa.
Cuối cùng, Tô Ánh Nguyệt nhấc chân bước ra ngoài.
Dưới chân giống như rễ cây, mỗi một bước nhấc lên thì đứt ra, mang theo sự đau lòng.
Trong đầu nghĩ đến Lục Thời Sơ của trước đây, dáng vẻ mỉm cười nói chuyện với cô.
Anh mặc áo sơ mi trắng, sạch sẽ vô hại.
...
Cô theo con đường đã đến mà cẩn thận đi ra ngoài.
Đi rất xa, mãi đến khi điện thoại của cô đổ chuông thì cô mới hoàn hồn lại.
Cô chặn một chiếc taxi, báo địa chỉ mà Nam Kha đang đợi cô ở đó, sau đó mới nghe máy.
Là Nam Kha gọi điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-than-bi/1814004/chuong-628.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.