Nam Kha cười hì hì một tiếng: "Cái này chỉ sợ là hơi khó, anh ấy đã gia nhập MSF, đi làm một bác sĩ không biên giới rồi."
Nam Sơn sửng sờ, phải tiêu hao hết một chút thời gian mới có thể tiêu hóa hết những lời nói của Nam Kha ở trong đầu.
Anh ta vốn còn đang muốn hỏi cái gì nữa, nhưng mà lại cúi đầu xuống nhìn thấy nước mắt lấp lánh ở trong mắt của cô ấy, nên cũng không thể nói gì được nữa.
Anh ta trầm mặc cởi áo khoác trên người mình xuống, choàng lên người của Nam Kha, sau đó mới ngồi xuống ở bên cạnh của cô ấy.
Hai người ngồi kề vai nhau, cả hai đều không nói gì cả.
Trên đường trở về nhà Nam Kha đã khóc rất nhiều lần, bây giờ cũng không muốn khóc nữa từ nhỏ Nam Sơn đã là chỗ dựa của cô ấy, bây giờ cũng giống như vậy.
Mạc Tây Du đã đi rồi, nhưng mà cô ấy vẫn còn có anh trai mà.
Cô ấy nhẹ nhàng dựa lên vai của Nam Sơn: "Anh, chờ cuộc tuyển cử tổng thống lần này kết thúc, tất cả cũng đã kết thúc, em muốn mình đi ra ngoài kia."
Bởi vì Mạc Tây Du, cô ấy muốn trở thành một người có năng lực rất mạnh, là một người rất chuyên chú, những năm gần đây mặc dù là mệt mỏi, nhưng mà bởi vì có sự động viên của anh ta cho nên cô ấy cũng không cảm thấy vất vả.
Mà bây giờ, sự động viên đã không còn nữa, cô ấy cũng muốn dừng lại, thả lỏng một chút.
"Có thể chứ. Đến lúc đó em muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-than-bi/1813998/chuong-622.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.