Mạc Tây Du cúi đầu, trầm mặc lúc lâu, nói: "Cô ấy bây giờ rất tốt."
Anh ta cũng không ngờ được, cô gái nhỏ chịu đủ đau khổ ấy, có thể trở thành một người phụ nữ xinh đẹp chói mắt như vậy.
Vận mệnh của cô ấy gập ghềnh, lại bị cô ấy dẫm nát dưới chân, trở thành đá kê chân cho cô ấy leo lên trên.
Tô Ánh Nguyệt hơi mở miệng, muốn nói, lại đột nhiên ngừng lại.
Ai nói Mạc Tây Du nghiêm cẩn cứng nhắc, không hiểu đạo lí đối nhân xử chứ?
Anh ta chỉ là không muốn hiểu mà thôi.
Thì ra, tâm tư của Nam Kha, anh ta cũng biết.
Hơn nữa, từ trong giọng nói của anh ta, Tô Ánh Nguyệt nghe được, anh ta cũng không ghét Nam Kha.
Người phụ nữ Mạc Tây Du không ghét, còn dùng giọng điệu vui mừng nói ra những lời này, có thể chứng minh, Nam Kha đặc biệt trong lòng anh ta.
Nói đến mức này, Tô Ánh Nguyệt không biết còn có thể nói cái gì.
"Tôi đi về trước, bởi vì sắp chuẩn bị đi, tôi có rất nhiều chuyện cần phải xử lý."
Mạc Tây Du đứng lên, trên mặt không có biểu cảm gì, hơi gật đầu với Tô Ánh Nguyệt, động tác trôi chảy tự nhiên, lại không kiêu ngạo không siểm nịnh, giống như lúc vừa gặp anh ta.
Tô Ánh Nguyệt đứng lên, nhìn Mạc Tây Du biến mất trước cửa quán cà phê, mới thu hồi tầm mắt.
Trong nội tâm vẫn đang suy nghĩ một chuyện khác, Mạc Tây Du nói, Trần Minh Tân tình huống cũng không có tệ như vậy?
Trong nội tâm cô mặc dù ẩn ẩn cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-than-bi/1813990/chuong-614.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.