Trong xe rơi vào im lặng.
Bầu không khí trở nên vô cùng kìm nén.
Rất lâu sau, Tô Ánh Nguyệt mới lên tiếng.
“Không cần phải đi đến chỗ bác sĩ Mạc đâu, vết thương của em không sao, sắp khỏi rồi.” Giọng nói của cô bình tĩnh nhưng nhỏ và khàn.
Nhưng Trần Minh Tân giống như không nghe thấy, hoàn toàn không quan tâm đến cô.
Tô Ánh Nguyệt chỉ có thể nói với tài xế: “Chúng ta định đi đâu thì đi thẳng đến đó, không cần phải đi đến chỗ bác sĩ Mạc.”
Lúc này, cuối cùng Trần Minh Tân cũng lên tiếng.
Anh chỉ lạnh lùng nói ra hai từ: “Không được.”
“Em nói là không cần phải đi đến chỗ Mạc Tây Du.” Trong lòng Tô Ánh Nguyệt cảm thấy không vui, ngay cả bác sĩ Mạc cũng không gọi, mà gọi thẳng tên của anh ta.
Cô hất cằm lên quay đầu nhìn Trần Minh Tân, trong ánh mắt mang theo một chút khiêu khích.
Anh nói phải đi, cô sẽ không đi.
Trần Minh Tân thờ ơ liếc nhìn cô, sau đó nhẹ nhàng nhắm mắt lại, bắt đầu nghỉ ngơi.
“Anh….” Tô Ánh Nguyệt muốn nói gì đó, lại không dám lên tiếng, chỉ có thể hừ một tiếng, sau đó quay đầu sang hướng khác.
Cuối cùng tài xế vẫn lái xe đi đến chỗ của Mạc Tây Du.
Tô Ánh Nguyệt biết, trứng không chọi lại được với đá, cũng không tức giận với Trần Minh Tân nữa, vừa xuống xe đã đi thẳng vào trong.
Tối qua Mạc Tây Du thức cả đêm để làm thí nghiệm, lúc này vừa mới dậy không lâu, lúc Tô Ánh Nguyệt đi vào, anh ta đang ngậm bánh bao xem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-than-bi/1813968/chuong-592.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.